Lúc này, tiên nhân áo bào trắng đối diện nàng chậm rãi ngẩng đầu, tiếng nói: "Phù sinh nhược mộng, thời gian tự tại!"
"Mặc Côi" không do dự chút nào lập tức đứng dậy, bước ra ngoài.
Tay áo nhanh nhẹn, vô số cỏ cây quý hiếm nhanh chóng lui lại, lại có từng đống linh quả rơi ở đầu cành, tóc xõa mùi thơm ngào ngạt chập chờn theo gió, như châu ngọc va chạm phát ra tiếng động leng keng.
Không có tâm trạng nhìn kỹ cảnh tượng này: "Mặc Côi" nhanh chóng đi đến lối vào thung lũng.
Nhìn ra bên ngoài thung lũng cũng có cảnh tượng phồn vinh an bình như bên trong thung lũng, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra cẩn thận, lập tức thả chậm bước chân.
Thung lũng này cũng giống với Phù Sinh cảnh.
Thung lũng bên trong và thung lũng bên ngoài trông như không có chút trở ngại nào, thật ra là hai thời không!
Trong thung lũng không thể ở lâu, trước khi nàng bước ra cửa thung lũng, bất kỳ thủ đoạn gì đều không thể thăm dò bên ngoài cốc.
Dù lấy thiên cơ chỉ thuật tiến hành bói toán, kết quả cũng bị năm tháng che lấp, không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, khí thế cả người "Mặc Côi" liên tục tăng lên, trong hư không quanh mình có hoa cây nhao nhao hiện ra, hoa vũ rực rỡ như có suối nước trong veo, hoa rơi xuống dòng lững lờ trôi qua, màu sắc như sương, không có vẻ trăm hoa nở rộ, chỉ có một mảnh đẹp đẽ lạnh băng, danh đao rét lạnh như kim ngọc trang trí, xinh đẹp lại có sát cơ lạnh thấu xương.
Hai con ngươi của nàng tỏa ra ánh sáng lung linh, khí cơ gương cung mà không phát, đã chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.
Sau đó, nàng bước ra một bước, đã đi ra cửa cốc.
Tia sáng xung quanh lập tức phai nhạt.
Bóng đêm u ám như lúc thủy triều lên, đạt dào mà tới, nhanh chóng bao phủ hoàn toàn nó.
Nhưng lại không đến mức đưa tay không thấy được năm ngón.
Bởi vì ánh sáng huyết hồng cuồn cuộn vẩy xuống từ vòm trời, sáng long lanh đỡ vạn đạo tơ vàng, bay lả tả như mưa rào tẩm bổ cả vùng.
Ánh trăng tản khắp, vạn vật sinh sôi, núi xa xanh tươi, rừng núi rậm rạp.
Cự mộc che trời, dây leo tráng kiện, phồn hoa dị thảo chỗ nào cũng có.
Nơi xa có một gốc cự mộc thẳng tắp trong thiên địa, vượt qua phía trên đám cây, nó cao ngất đẹp đẽ, có khí thế cành lá che bốn phương, cho dù trong đêm tối vẫn xa xăm trống trải cao miểu, vô biên vô hạn, nguy nga hùng tráng, khó mà hình dung.
Cái cột như trụ trời chống lên toàn bộ Thiên Cung, khí tức của nó tản khắp tứ phương, chính là Tâm Mộc!
Váy cẩm tú phủ thêm một tầng màu ửng đỏ, da trắng như tuyết dung mạo như hoa, càng có vẻ thê diễm: "Mặc Côi" cảnh giác không kịp dò xét hoàn cảnh xung quanh, lập tức chọn một phương hướng nhanh chóng chạy tới.
Ứng đỏ như nước chảy, ôn nhu trút xuống.
Rừng rậm dưới đêm trăng cũng không yên tĩnh, tiếng xào xạc, rầm rĩ vang lên mỗi một góc.
Chỉ có điều, đều là một ít yêu thú, tu vi xấp xỉ săn thức ăn của nhau, cũng có linh thực hung mãnh giấu kín trong đó, thôn phệ độc trùng thú loại bất cứ lúc nào.
Chúng sinh bận rộn kiếm ăn, căn bản không phát hiện "Mặc Côi"
đi ngang qua.
Phi độn một lát, gió đêm thổi qua rừng dính ướt vạt áo, xung quanh hoa cỏ đông đúc, cây rừng um tùm, có suối nước sơn tuyển chảy đến từ đằng xa xa.
Tiếng trời leng keng, từng tiếng êm tai như vuốt lên tất cả nôn nóng.
Có dạ tước vỗ cánh bay qua, lúc chao liệng, bay lượn vòm trời, phiêu du tự tại.
Trong lúc "Mặc Gôi" phi độn còn dùng thần niệm vừa đi vừa về đảo qua phương thiên địa này, không thấy bất cứ khác thường nào, đột nhiên váy dài phất một cái, lập tức ngừng lại trên một cành cây của gốc cự mộc che trời, quan sát quanh mình.
Lúc nàng rơi xuống, ánh sáng trong hai con ngươi lập tức thu liễm, cả người hòa làm một thể với cự mộc, khí tức như hóa vào cự mộc, lại không hề có vẻ đột ngột.
Nhân lúc ban đêm rất nhiều sinh linh tự giết lẫn nhau, có hai đầu trường xà triển đấu bò qua bên váy nàng, cũng không phát hiện nàng.
Phía dưới rừng rậm, sinh cơ dần mạnh mẽ, lại không có chút cảm giác nguy hiểm nào.
Đây là một mảnh núi rừng sản vật màu mỡ, hơi nước dư thừa, không có sự tồn tại cường đại gì.
Nơi đây tạm thời an toàn!
Trong lòng "Mặc Côi" vững vàng, hiện tại lối ra không nguy hiểm nhưng nhất định phải nhanh chóng liên hệ với người vào ván cờ khác.
Nếu không, hiện tại nàng cái gì cũng không biết, một khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, rất có thể sẽ trực tiếp bỏ mình!
Nghĩ tới đây: "Mặc Côi" lập tức lấy ra một đoạn nhánh hoa như lưu ly, nụ hoa phía trên nhánh hoa nở rộ, cho dù phía dưới đêm tối vẫn tỏa ra ánh sáng lung linh, đây là tín vật liên hệ với "Không Mông".
Nàng tâm niệm vừa động đã thôi động nó, phía trên nhánh hoa ánh sáng nhạt lấp lánh, hồi lâu lại không còn tiếng động gì khác.
"Mặc Côi" lập tức hiểu rõ vật liên lạc này không thể sử dụng trong năm tháng quá khứt Nàng không do dự, nhanh chóng mở miệng, niệm tôn hiệu đồng bạn: "Không Mông..."
"Không Mông..."
Liên tục gọi tôn hiệu "Không Mông" mười mấy lần nhưng không thấy bất kỳ đáp lại nào: "Mặc Côi" cau hàng lông mày kẻ đen, "Không Mông là nhóm người đầu tiên vào ván cờ, cũng là đồng môn của nàng."
Nếu nghe được giọng nói của nàng, tất nhiên sẽ đáp lại!