Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 274: Oan gia ngõ hẹp (1)




Cách đó không xa, một đệ tử Luyện Khí tầng chín của ngọn núi khác bấm niệm pháp quyết, ngưng tụ ra một huyết thủ to lớn ở sau lưng, vỗ xuống đầu người khổng lồ này.

Chỉ là huyết thủ vừa hạ xuống đỉnh đầu người khổng lồ, đã thấy người khổng lồ kia ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng rít, người khổng lồ vừa gầm gừ vừa ngang nhiên ra quyền, lại đánh nát huyết thủ này!

"Đi!" Lại có đệ tử Luyện Khí tầng chín của một ngọn núi khác ra tay, vẫy tay gọi ra mấy chục oan hồn, thực lực khoảng Luyện Khí tầng sáu và tầng bảy, rít lên xông tới.

Người khổng lồ mặc giáp đồng trong mắt không có con ngươi liếc nhìn, đột nhiên một phát bắt được oan hồn, phát hiện đây như một món ngon, vội nhét vào trong miệng mình...

Vào lúc này, giữa hư không đột nhiên xuất hiện một cây búa to, đập mạnh vào cổ người khổng lồ mặc giáp đồng.

Keng! Người khổng lồ mặc giáp đồng giơ tay chặn lại, một cánh tay khác hung hăng vồ về phía chủ nhân cự phủ. Người kia thay đổi sắc mặt, vội vàng thi triển độn pháp, mạo hiểm né tránh.

...

Nhược Tú phù đảo, trong đại điện.

Thị nữ đến từ Nhược Tú phong đi qua đi lại như thoi đưa, đang dâng linh quả trân thiện cho từng ghế.

Đám người tùy ý uống rượu, thản nhiên nhìn tình cảnh trong sân.

Vòm trời như đêm tối căn bản không tồn tại với người trên phù đảo.

Nơi đây vẫn giống hệt với lúc trước khi bắt đầu, liếc qua là thấy ngay.

"Kim mạch chủ." Phía chếch đối diện, Cố Hoằng uống một ngụm rượu, đột nhiên ngẩng đầu như cười mà không phải cười hỏi Kim Tố Đài, "Nghe nói gần đây lệnh muội qua lại vô cùng thân thiết với một tiểu tử ở Hòe m phong, thậm chí tự ước hẹn cả đời?"

"Chỉ là lời đồn mà thôi." Trên mặt Kim Tố Đài không có biểu cảm gì, lạnh lùng nói, "Ta đã hỏi Tố Miên, nàng nói chỉ là lời đồn."

Cố Hoằng khẽ gật đầu: "Cũng đúng, đích nữ Kim gia có thân phận thế nào, sao có thể để ý phế vật nghèo kiết xác ở Hòe m phong?"

Hắn ta chỉ người giữa sân, "Lần tuyển chọn này, Công Trị Ngôn chắc chắn được hạng nhất, về phần Triệu Thiên Lại, Tần Khánh ai cao ai thấp, vẫn phải xem bọn họ phát huy thế nào... Không biết Kim mạch chủ coi trọng ai?"

Kim Tố Đài từ tốn nói: "Không khác ngươi lắm."

Ánh mắt nàng dừng trên người Bùi Lăng, hơi híp mắt lại: Hòe m phong suy yếu lâu ngày, rốt cuộc Bùi Lăng này có tài đức gì, lại lọt vào mắt Lệ chân truyền?

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Kim Tố Đài xoay chuyển, đột nhiên hỏi Trịnh Kinh Sơn cách đó không xa: "Ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy trong lần tuyển chọn này, ai có thể đứng hạng nhất?"

"..." Nghe thấy Kim Tố Đài nói chuyện với mình, vốn Trịnh Kinh Sơn đã cầm ly rượu lên, bàn tay hơi run, trong lòng thầm mắng tiện tỳ.

Mấy ngày trước hắn ta vừa bị nữ nhân hung dữ này đánh gãy hai chân, còn bị cảnh cáo và sỉ nhục một trận, kết quả bây giờ đối phương lại điềm nhiên như không có việc gì đến hỏi quan điểm của hắn ta với việc tuyển chọn?

Tưởng lão tử dễ bị bắt nạt chắc?!

Nghĩ đến đây, Trịnh Kinh Sơn cười lạnh một tiếng: "Không khác với quan điểm của các ngươi là bao."

Sớm muộn cũng có một ngày, hắn ta sẽ luyện tiện nhân kia vào Diễm Cốt La Sát Đồ của mình!

Kim Tố Đài bĩu môi khinh thường.

Phế vật này, nếu không có Lệ chân truyền làm chỗ dựa, cũng xứng ngồi cùng hàng với nàng sao?

...

Giữa sân.

Những nơi người khổng lồ giáp đồng đi qua, một đám đệ tử bị đánh cho hoa rơi nước chảy, quân lính tan rã.

Duy chỉ có một đệ tử khinh bào buộc nhẹ, vẻ ngoài như văn sĩ dạo chơi trong đó, bước chân phóng khoáng, người khổng lồ giáp đồng truy đuổi nửa ngày, cũng không thể chạm đến dây thắt lưng của hắn ta.

"Cũng đủ rồi." Công Trị Ngôn chắp hai tay sau lưng, đi quanh toàn bộ sân bãi một vòng, tự thấy đã quan sát thực lực những người khác được bảy tám phần, lúc này mới vung ống tay áo một cái, xung quanh đột nhiên xuất hiện mười huyết khôi!

Khí tức quanh người huyết khôi dao động, lại có tu vi Luyện Khí tầng chín.

Công Trị Ngôn bấm niệm pháp quyết, huyết khôi đột nhiên bao bọc vây quanh một bộ người khổng lồ giáp đồng ở gần đó, trong mắt hắn ta lóe lên huyết quang, mười huyết khôi đột nhiên dùng một phương thức quỷ dị, nhanh chóng xoay tròn xung quanh người khổng lồ giáp đồng. Trong lúc xoay tròn còn đánh chưởng quyền, lúc lướt qua không trung phát ra tiếng rít gào bén nhọn quỷ dị.

"Thập Phương Huyết Ma Trận!" Thấy cảnh này, có người trên phù đảo trầm thấp kêu lên, "Công Trị Ngôn lại để huyết khôi luyện thành thuật pháp này?"

Còn chưa nói hết câu, phanh phanh phanh phanh phanh!

Liên tục vang lên tiếng động trầm đục, người khổng lồ giáp đồng bị đánh cho lay động dữ dội, bắt đầu xuất hiện dấu vết nhàn nhạt.

Đệ tử giữa sân thấy vậy, đều âm thầm hoảng sợ.

"Thực lực của Công trị sư huynh thật mạnh!" Đám người Thân Ung trốn trong đám đông thấy cảnh này, con ngươi đột nhiên co vào, không nhịn được nhìn Bùi Lăng, thầm nghĩ vị Bùi sư đệ này xưng hùng ở Hòe m phong, không biết sau khi tận mắt thấy Công Trị Ngôn cường đại như vậy, có còn suy nghĩ ngây thơ đó không?

Vào lúc này, một tiếng "ầm" vang lên, một người khổng lồ giáp đồng lại bị quét bay ra một khoảng xa, ngã xuống trong đám người, đập ngã một mảng lớn.

Trong bụi đất tung bay, một nữ tu mặt lạnh chải búi tóc hai xoắn ốc cài trâm bạch cốt, trong tay cầm trường thương, nhanh chân bước ra.