Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2699: Vì sao hạ giới? (6)




Cùng lúc đó, lực hút vô cùng kinh khủng truyền đến từ lòng đất, dường như muốn kéo cả mặt đất vào chỗ sâu.

Phục khắc thể "Thế Vị" lập tức không đứng thẳng được nữa, trực tiếp ngã sấp trên mặt đất.

Dù vậy, trọng lực không ngừng tăng cường vẫn khiến trong cơ thể phát ra tiếng "răng rắc" nối liền không dứt, dường như xương cốt không chịu nổi trọng lực khổng lồ như thế, đang đứt thành từng khúc.

Bùi Lăng vững vàng đứng tại chỗ, trọng lực cuồn cuộn tràn trề như ngọn núi trùng điệp đè xuống lại chỉ là một sợi lông hồng với hắn, không có bất kỳ gánh nặng gì.

ầm ầm!

Tiếng vang chấn trời động đất lập tức vang lên, nham thạch cách đó không xa đột nhiên tăng vọt, như dòng nước tầng tầng lớp lớp đứng sừng sững, như dấy lên một cơn sóng lớn tận trời.

Nham thạch kiên cố ma sát vang động, hư không chấn động.

Trong chớp mắt, bóng dáng Nham Tiên đã xuất hiện trước mặt Bùi Lăng!

Hắn ta nhìn qua Bùi Lăng và phục khắc thể "Thế Vị", giọng nói như chuông đồng: "Là các ngươi đánh cắp cống phẩm?"

Ánh mắt Bùi Lăng yên tĩnh không gợn sóng: "Không, là ta!"

Ngay sau đó, phục khắc thể "Thế Vị" lập tức tiêu tán trống không như mây khói.

Trong phương thiên địa này chỉ còn lại Bùi Lăng và Nham Tiên.

Thấy một người chạy mất, khí tức quanh người Nham Tiên như biển cả vén sóng, khí tức cuồn cuộn gào thét mà lên, giọng hắn ta ầm vang như sấm: "Người lừa dối tiên, chết!"

Tiếng nói vừa dứt, thể xác Bùi Lăng lập tức nhanh chóng hóa đá.

Huyết nhục đặc biệt mềm mại nhanh chóng rút đi, thay vào đó là màu sắc nham thạch vô cùng kiên cố.

Cảm nhận được lực lượng hóa đá nhanh chóng đánh tới, sắc mặt Bùi Lăng vô cùng bình tĩnh, hắn tâm niệm vừa động, thân thể vốn đang nhanh chóng hóa đá lập tức rút lui dọc theo phương hướng vừa biến hóa.

Bùi Lăng bình thản nói: "Chỉ dựa vào các hạ, e rằng không đủ!"

Khanh!

Tia sáng lạnh lóe lên, lưỡi dao chiếu mắt, Cửu Phách Đao ầm vang ra khỏi vỏ.

Bùi Lăng không chút do dự, trường đao phá không, lập tức chém về phía Nham Tiên!

Đao khí huyết sắc trào lên như thủy triều cuồn cuộn, trong chớp mắt càn quét toàn bộ phương thiên địa này như ánh sáng vàng ròng nhét đầy thiên địa vô tận, ngang nhiên cắt xuống một vòng ửng đỏ.

Xoạt!

Đao khí cắt vỡ hư không, rơi vào chân trời càng xa xôi hơn.

Thể xác Nham Tiên vỡ ra từ giữa không sai chút nào, lộ ra từng tầng nham thạch bên trong, lại không kịp phòng ngự đã trực tiếp bị trảm làm hai nửa!

Trong tiếng ầm vang, bụi mù bay vút lên, hai mảnh thân thể Nham Tiên ngã xuống đất, vô số đất cát bắn tung toé.

Nhưng ngay sau đó hai mảnh thân thể này lập tức đứng lên, hơi chao đảo một cái lại hóa thành hai tên Nham Tiên.

Khí tức hai tên Nham Tiên này giống như đúc vừa rồi, không giảm bớt chút nào.

Trong tiếng nham thạch va chạm, hai tên Nham Tiên chia ra đánh từng đạo pháp quyết, khí tức quanh người bành trướng ấp ủ.

Nhưng không đợi hắn ta thành công thi triển tiên thuật, lại là một đạo đao khí huyết sắc gào thét tới!

Đao khí mau lẹ như điện, hai tên Nham Tiên căn bản không kịp trốn tránh và phòng ngự, lập tức bị chém ngang!

Nhưng ngay sau đó, hai tên Nham Tiên bị trảm làm hai đoạn lập tức sinh ra thân thể mới, nhanh chóng hóa thành bốn tên Nham Tiên.

Nham Tiên cùng nhau ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Bùi Lăng đây tức giận: "Phàm nhân!"

"Sao có thể thí tiên! !"

Trong chớp mắt tiếng nói vừa ra, cuối cùng pháp quyết trong tay Nham Tiên đã hoàn thành!

Ngay sau đó, tiếng ầm vang như lôi đình cuồn cuộn, bụi mù ầm ầm tản khắp, chấn động như thủy triều, bụi cháo rối rít, tám cây cột đá tận trời, âm vang dâng lên!

Tám cây cột đá này tự mình chiếm cứ một phương, đứng sừng sững tám phương, cách nhau cực kỳ xa xôi.

Nhưng cũng vì bọn chúng khổng lồ nguy nga, cho dù cách khoảng cách đếm không hết, vẫn có thể thấy thân cột điêu khắc phù văn cổ xưa, lít nha lít nhít xoay quanh uốn lượn, khí tức tràn ngập cổ xưa, tang thương, nặng nề.

Một sợi xiềng xích nham thạch khí tức cổ xửa, tang thương, nặng nề... Đột nhiên xuất hiện như mãng xà xuất động, hung hăng quấn quanh Bùi Lăng.

Bùi Lăng đang muốn hành động, chợt thấy tiên lực cả người như chìm vào vũng bùn, vô cùng vướng víu như nhận lấy sự áp chế cực kỳ nặng nề, kéo theo hai đầu pháp tắc phổ thông là "Ngủ" và "Chúng" đều không thể thi triển!

Chỉ dừng lại một lúc ngắn ngủi, trong hư không tiếng nước mãnh liệt!

Rầm rầm...

Vô số xiềng xích nham thạch giăng khắp nơi, va chạm vào nhau tạo ra đốm lửa nhỏ bắn tung toé như mưa, trong nháy mắt khóa chặt lấy Bùi Lăng, quấn thành một cái thạch kén to lớn.

Tiếng vang như lũ lụt mênh mông chấn trời động đất.

Bụi mù tràn ngập, bay lên tận trời.

xiềng xích nham thạch càng ngày càng nhiều, từng tầng từng lớp như vô cùng vô tận!

Những xiềng xích phong ấn Bùi Lăng nhanh chóng hóa thành nham thạch vô cùng kiên cố, cứ như một quả cầu to lớn lơ lửng giữa không trung.

Oanh!

Bỗng nhiên, trong quả cầu đá bay ra tám sợi xiềng xích nham thạch to lớn, mau lẹ như điện, trong chớp mắt đã nối liền tám cái cột đá nguy nga kia.

Cùng lúc đó, thể xác bốn tên Nham Tiên phía trên mặt đất bắt đầu nhanh chóng bành trướng, lớn mạnh.

Trong nháy mắt đã che khuất bầu trời!

Lấy vị trí quả cầu đá, cho dù ngửa đầu nhìn lại cũng chỉ có thể nhìn thấy vị trí phần eo trở xuống, phần thân trên đã chọc vào tầng mây, ánh sáng vàng ròng rực rỡ chói mắt, ánh mắt mơ hồ lại nhìn không rõ.