Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2682: Mặt trời mọc




Trên đỉnh động quật rêu xanh mọc lan tràn, sâu bọ ẩn núp, cẩn thận di chuyển trong khe hở, từng cái chân sắc nhọn vẽ qua nham thạch như lưỡi đao phá động lưu ly, bén nhọn chói tai.

Trong cỏ xỉ rêu ngưng tụ ra từng giọt nước to lớn, theo thời gian trôi qua tí tách rơi xuống.

Giọt nước thưa thớt rơi xuống như mưa nhỏ lười nhác, trong động quật mờ tối, khí tức âm u lạnh lẽo quanh quẩn, cấm chế dày đặc vận chuyển như thường, vô số vân triện sáng tắt.

Trận văn phun ra nuốt vào, bầu không khí ngưng trệ, hai Bùi Lăng một ngồi một đứng, vẻ mặt cử chỉ, dung mạo trang phục đều không khác nhau chút nào, lúc này không nói một lời, cách không giằng co, trong chốc lát chìm vào căng thẳng.

Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển, đã bắt đầu vận chuyển [Thực Nhật bí lục 1, lít nha lít nhít sợi tơ huyết sắc thăm dò vào trong hư không, chui vào trong cơ thể một "mình" khác đang ngồi xếp bằng, mệnh cách vừa bóc ra lập tức dọc theo sợi tơ, một lần nữa trở lại trong cơ thể hắn từng chút một.

Thấy một "mình" khác ngồi xếp bằng, rõ ràng ngay sau đó có thể cướp đi mệnh cách của hắn, lại chậm chạp không dám ra tay, thoạt đầu Bùi Lăng còn hơi nghi ngờ nhưng thời gian dần trôi qua hắn cũng nhìn ra vấn đề.

Hệ thống đang thao tác đầu pháp tắc "Bản nguyên"..."Nghịch" này!

Một khi đối phương tranh đạo thành công, chính là thất bại!

Hắn sẽ lập tức bị đối phương chiếm cứ toàn bộ mệnh cách!

Chỉ có điều, thao tác của hệ thống càng tinh diệu hơn "Nghịch"

lúc ở Bạch Thảo trấn!

Hiện tại hệ thống chuẩn bị sử dụng đầu pháp tắc này như chưa sử dụng đầu pháp tắc này!

Bởi vậy, hiện tại người đánh cắp mệnh cách của hắn, dù thực lực mạnh cỡ nào, chỉ có thể phát hiện nguy hiểm nhưng lại không biết cụ thể nguy hiểm là gì.

Một khi đối phương ra tay, trong chớp mắt thành công hệ thống cũng sẽ ra tay!

Sinh tử thắng bại chỉ trong thoáng qua!

Đến lúc đó, đối phương lại phát hiện vấn đề gì, tất cả đã muộn!

So sánh với cách tranh đạo trong tưởng tượng của hắn, thao tác của hệ thống không chỉ đoạt lại mệnh cách...

Thời gian chậm rãi trôi qua, Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển, tốc độ vận chuyển [Thực Nhật bí lục] càng lúc càng nhanh, thời gian dần trôi qua hắn cảm thấy lực lượng do [Thực Nhật bí lục] đoạt lại, dường như không còn là mệnh cách của hắn...

Phốc!

Hắn ngồi xếp bằng ở một bên khác, đột nhiên như bọt khí bị một đao đâm rách, ầm vang vỡ nát, sau đó hóa thành bột mịn rì rào rơi xuống, lúc chạm đất đã biến mất không thấy gì nữa, thoáng qua biến mất không thấy bóng dáng.

"Leng keng! Tranh đạo thành công..."

"Leng keng! Hệ thống tiếp tục tu luyện [Thực Nhật bí lục] cho ngài..."

Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, Bùi Lăng lập tức phát hiện Cửu Phách Đao quay về trên người hắn!

Nguy hiểm thật!

Nếu không phải hắn cực kỳ nhạy cảm với tranh đoạt mệnh cách.

Vừa rồi chỉ cần chậm một bước phát hiện mệnh cách bị đoạt, e rằng lúc này đã bỏ mình!

Tình cảnh đột nhiên xảy ra, vô cùng khó hiểu, còn nguy hiểm hơn giao chiến chính diện với cổ tiên!

Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển, tiếp tục vận chuyển [Thực Nhật bí lục].

Chỉ có điều, tu vi đến Đại Thừa kỳ, tiến thêm một bước là phi thăng thành tiên.

Tu luyện công pháp đơn thuần đã không thể tiếp tục tăng lên bất kỷ tu vi gì.

Bởi vậy, lần này không có mục tiêu tranh đoạt mệnh cách, hệ thống chỉ tu luyện thời gian mấy tức đã trực tiếp dừng lại...

"Leng keng! Đã hoàn thành lần tu luyện này, cảm ơn ký chủ đã sử dụng hệ thống tu chân trí năng, một lần ủy thác, không lo phi thăng! Rất mong ngài chia sẻ đánh giá việc tu luyện, nếu hài lòng xin cho khen ngợi năm sao..."

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, Bùi Lăng khôi phục quyền khống chế thân thể.

Hắn lập tức triển khai thần niệm ra phương thiên địa này, dò xét quanh mình, nhưng không phát hiện vấn đề gì.

Ngay sau đó, Bùi Lăng bước ra một bước, trong nháy mắt rời khỏi toà động quật này.

Hắn đạp không mà đứng, quay đầu nhìn về phía bốn vị Đại Thừa tám mươi mốt kiếp trước đó, đã thấy phương hướng kia gió êm sóng lặng, dưới ánh sao mờ mờ, cỏ cây mạnh mẽ, tán cây so le như dãy núi uốn lượn chập trùng, chim đêm chiêm chiếp, rắn rết xột xoạt, vạn vật tĩnh lặng.

Cơn gió đưa tới khí tức bình ổn an bình, không có bất kỳ việc gì xảy ra, Bùi Lăng không khỏi khẽ gật đầu, sau đó hai mắt nhắm lại, tiếp tục cảm giác vị trí quân cờ.

Chẳng mấy chốc hắn phát hiện ba quân cờ trước đó đã tách ra.

Một quân cờ trong đó đã cách vị trí vừa rồi ngàn dặm; hai quân cờ còn lại thì ở hướng chính đông từ vị trí hiện tại của hắn, khoảng cách cực kỳ xa xôi.

Cùng lúc đó, trong đầu hắn cũng lập tức vang lên giọng Kế Sương Nhi: "Vô Thủy sơn trang Túc Cấp và Vô La đã vẫn lạc"

Lại chết hai người?

Bùi Lăng thay đổi sắc mặt, lập tức nhận ra ba quân cờ trong cảm ứng của hắn không phải tách ra, mà là vẫn lạc hai quân, sau đó lại có hai quân đi vào!

Hiện tại, ba quân cờ, hai phương hướng... Đi đến chỗ nào đầu tiên?

Gió đêm mênh mông làm vạt áo tay áo phồng lên, mái tóc mực của Bùi Lăng bay múa như rắn, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, hai vị vẫn lạc đều là Đại Thừa Vô Thủy sơn trang, rất có thể hai vị đi vào cùng nhau cũng là tu sĩ Vô Thủy sơn trang.