Khuôn mặt Ngân Khương ẩn trong bóng tối, thấy không rõ vẻ mặt, đôi mắt nàng cụp xuống, ánh mắt sáng tỏ như mũi tên không chớp lấy một cái nhìn qua "Không Mông".
Không đợi "Không Mông" mở miệng, Ngân Khương đã lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng tiếp tục truyền âm với ngoại giới, vậy sẽ bại lộ vị trí của làng!"
"Không Mông" ngẩn ngơ, chợt hỏi: "Nhân tộc tám mươi mốt kiếp thì sao?"
Ngân Khương lắc đầu, từ tốn nói: "Bất kỳ kẻ nào cũng không được!"
"Chưa chắc giọng nói của ngươi đã truyền vào trong tai người kia"
"Giọng nói ngươi nghe được cũng chưa chắc là của người kia!"
Nói đến chỗ này, trên mặt nàng lộ ra vẻ kỳ quái: "Trước kia ngươi ở làng nào, sao lại không biết cả kiến thức thông thường này?"
Nghe vậy: "Không Mông" thay đổi sắc mặt, lập tức hiểu ý của Ngân Khương, có sự tồn tại đặc thù có thể ngăn cản nàng và Bùi Lăng cách không truyền âm!
Nghĩ tới đây, nàng vội vàng nói: "Ba vị đồng bạn của ta cũng đang truyền âm với ngoại giới..."
Ngân Khương bình tĩnh nói: "Đã có những người khác đi ngăn can.
"Tiếp theo, nếu nghe được có giọng nói ngoại giới kêu gọi ngươi, dù là ai, cho dù là hảo hữu chí giao, huyết mạch chí thân của ngươi, cũng không thể trả lời!"
"Lần này may mà chúng ta phát hiện kịp thời, trong thôn có cấm chế đặc thù che chở, sẽ không dễ dàng bại lộ như vậy."
"Nhưng nếu các ngươi truyền âm thời gian lâu hơn, vậy thì chưa chắc"
"Một khi vị trí làng bại lộ, tất cả mọi người đều phải lập tức chuẩn bị tử chiến!"
Biết chuyện này nghiêm trọng: "Không Mông" lập tức gật đầu:
"Thật xin lỗi, ta đã biết."
"Tiếp theo, ta sẽ không truyền âm với bất kỳ kẻ nào!"
Ngân Khương nhẹ gật đầu không nói thêm gì nữa, bóng dáng lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.
Ánh trăng hồng hoang không bị che chắn, trùng điệp tràn vào trong phòng, mặt đất trải đầy ánh sáng trong trẻo, lạnh lẽo cao ngạo: "Không Mông" ngẩng đầu nhìn về phía giữa không trung, ánh trăng như nước, trăng khuyết tinh tế như ngư dân mới hạ câu.
Doanh địa Long Bá tộc.
Lêu vải như màn trời bị một lương trụ ghép lại từ từng cự mộc che trời chống lên cao cao.
Dưới lều, cả tòa núi đá hơi rèn luyện thành ghế ngồi, Long Bá Chiến Vương gãy một cánh tay đặt một tay ở trên đầu gối, cung kính ngồi đó.
Ở đối diện hắn ta, trên vương tọa đơn sơ được rèn luyện từ núi đá càng nguy nga hơn, có một tên Long Bá tộc vô cùng cao lớn khí thế to lớn đang ngồi.
Long Bá Chiến Vương đã cao như ngọn núi, nhưng đối mặt với sự tồn tại của tên Long Bá tộc này, lại như hài đồng chưa thành niên, lộ ra vẻ nhỏ gầy yếu đuối.
Thể xác hắn ta cao ngất có mây mù màu đỏ như Huyết Sát quanh quẩn, những mây mù kia đều là sâu bọ như con rết hội tụ thành, lít nha lít nhít chân nhỏ, lít nha lít nhít đôi mắt, nhanh chóng chấn động theo hành động của vị Long Bá tộc này, trong hư không như có tiếng xột xoạt dày đặc của vô số rắn rết nhúc nhích lọt vào tai.
Khí tức sa đọa, hỗn loạn, bạo ngược... Đập vào mặt!
Long Bá Chiến Vương cúi đầu, ánh mắt vẫn nhìn đống lửa cháy hừng hực trước mặt, trên thực tế đống lửa này là Long Bá tộc tùy ý chuyển một dãy núi tới, dãy núi có rất nhiều cỏ cây um tùm, kỳ trân dị thú, hoa lạ cỏ ngọc, còn có rất nhiều thác nước, nhưng hiện tại đều bị một loại linh hỏa màu đỏ điểm đốt, tất cả đều hóa thành nhiên liệu.
Vị ngồi đối diện là một vị cổ tiên Long Bá tộc.
Tu vi Chiến Vương chỉ có Đại Thừa, tuy có "Bản nguyên" nhưng cũng không thể nhìn thẳng vào "Hỗn Độn thái" của đối phương trong thời gian dài.
Vừa rồi hắn ta trốn chạy từ dưới thác nước có dãy núi bao quanh, vận khí của hắn ta cực kỳ tốt, kịp thời gặp cổ tiên Long Bá tộc thời kỳ hồng hoang.
Vì tránh né việc bị nhân tộc Đại Thừa tám mươi mốt kiếp truy sát, hắn ta lập tức đến đây bái kiến.
Ván cờ lần này thật sự quá nguy hiểm, hắn ta cũng chỉ nghe nói về Đại Thừa tám mươi mốt kiếp từ trong truyền thuyết!
Những dị tộc, yêu tộc khác vào ván cờ hoàn toàn không có sức phần kháng!
Lúc ấy hắn ta có thể trốn được một kiếp, không phải thực lực của hắn ta mạnh hơn Tranh: "Vong", mà là trình tự vị kia ra tay với ba người bọn họ, hắn ta vừa hay xếp cuối cùng!
Thế nhưng, người dẫn đường tiên lộ Bùi Lăng trong ván cờ lần này, thực lực còn kinh khủng hơn Đại Thừa tâm mươi mốt kiếp!
Ba vị cổ tiên vây công, lại có thể cưỡng ép giết ra khỏi trùng vây!
Mấy đao cuối cùng của đối phương, lấy thực lực Đại Thừa kỳ hiện tại của hắn ta, nhìn cũng không thể nhìn thấy.
Nếu không phải thấy trên người ba vị cổ tiên kia đột nhiên xuất hiện vết đao, hắn ta cũng tưởng Bùi Lăng chưa xuất đao!
Cũng may người dẫn đường tiên lộ lần này là Bùi Lăng, là sự tồn tại xưa nay chưa từng có.
Nếu không, đổi thành bất kỳ một vị Đại Thừa nào làm người dẫn đường tiên lộ, ván cờ lần này vừa bắt đầu đã trực tiếp kết thúc.
Tất cả người đi theo vừa hít thở một chút không khí thời kỳ hồng hoang, đã chết sạch theo người dẫn đường!
Hiện tại xem ra, lúc ấy Đế Tôn Tầm Mộc ở trong Ngu Uyên, chắc do Bùi Lăng trảm... Ngoại trừ Bùi Lăng, trong năm tháng bình thường ở Bàn Nhai giới cũng không có bất kỳ sự tồn tại gì có thực lực đó!