Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2656: Mạng người như kiến




Nghe vậy: "Vong" và Long Bá Chiến Vương chưa đáp lời, năm người "Hoài Phố": "Không Mông": "Thùy Vũ": "Tượng Tái": "Cô Miểu" lập tức xuất hiện ở bên cạnh.

Năm vị nhân tộc Đại Thừa liếc nhìn Long Bá Chiến Vương, Tranh, "Vong", sau đó lại nhìn về phía màn nước tận trời cách đó không xa.

Giọng "Hoài Phố" âm u lạnh lẽo, nhanh chóng nói: "Bùi Lăng có cách thoát thân, chúng ta nhanh rời khỏi nơi đây!"

Ba người "Tượng Tái": "Cô Miểu": "Không Mông" đều gật đầu, vị cổ tiên kia có thực lực quá mạnh, nếu bọn họ ở lại, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến Bùi Lăng ra tay.

Lại là "Thùy Vũ" tiếc hận thở dài, vốn hắn ta cũng muốn ở lại chiếu cố tên tiểu tiên huyễn cảnh kia, nhưng hiện tại Bùi tiên đế đã chọn trúng đối phương...

Chỉ là một tiểu tiên huyễn cảnh, ngay cả Tiên Tôn cũng không phải, còn không đáng để hai vị Tiên Đế bọn họ ra tay.

Nhưng ngay lúc năm người muốn chạy trốn khỏi nơi đây, khóc mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh như sao băng đêm lạnh, vạch qua một cái...

Phốc! !!

Một cơn gió lẻ loi như cánh tay to lớn bay lên cao cao, máu tươi hắt vẫy như thác nước.

Long Bá Chiến Vương lập tức ngã xuống đất, toàn bộ vùng đất này âm vang chấn động như địa long xoay người, cỏ cây xa gần điên cuồng chập chờn, ao nước nhảy nhót, phi cầm tẩu thú kinh hoảng chạy tứ tán, hỏa diễm màu vàng ròng cháy hừng hực quanh người Chiến Vương, ánh lửa xông lên trời không, uy năng bành trướng, rõ ràng là vào lúc sinh tử bạo phát ra tất cả lực lượng nội tình, mới khó khăn lắm tránh khỏi một kích trí mạng!

Năm vị Đại Thừa nhân tộc đột nhiên quay đầu, chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đã thấy một bóng dáng khôi ngô như quỷ mị đã xuất hiện giữa ba người Long Bá Chiến Vương, Tranh, "Vong..

Bóng dáng này mặc một bộ áo gai không có chút trang sức nào, thắt lưng da đen, cầm trong tay một cây trường thương màu đen, hắn ta nửa cong một gối, trường thương kéo ra sau lưng, thân thương chầm chậm tản khắp khí tức hung lệ, ống tay áo phần phật, dường như vừa rơi xuống từ trời cao.

Dung mạo cử chỉ của hắn ta không có kẽ hở, khí tức hoàn mỹ đập vào mặt.

Trên mũi thương máu me đầm đìa, hơi nóng vẫn chậm rãi bay lên.

Phốc!

Đầu Tranh không có dấu hiệu nào lăn xuống, trong lồng ngực hắn ta tuôn ra máu tươi, như một đóa Mạn Đà La to lớn nỡ rộ trong thời gian ngắn ngủi.

Cùng lúc đó, giữa đầu lâu "Vong" hình dáng mơ hồ xuất hiện một vết mực đen nhánh.

Sau khi dấu vết xuất hiện nhanh chóng mở rộng, từ vết rách có thể thấy rõ ràng cảnh tượng sau người.

Trong nháy mắt: "Vong" bị chém thành hai, ngã trên mặt đất, hóa thành tử khí cuồn cuộn, điên cuồng tiêu tán.

Một chiêu... Đánh trọng thương Long Bá Chiến Vương, tru diệt hai vị Đại Thừa!

Năm người "Thùy Vũ": "Tượng Tái": "Cô Miếu": "Không Mông", "Hoài Phố" vô thức muốn ra tay phòng ngự, nhưng ngay sau đó bọn họ lập tức phản ứng lại... Đối phương không phải tiên nhân, mà là một vị nhân tộc Đại Thừa tám mươi mốt kiếp!

Thời kỳ hồng hoang, Đại Thừa tám mươi mốt kiếp...

Là một trong chín vị tổ sư khai tông chín tông!

Ván cờ lần này... Là mở đầu trận chiến hồng hoang!

Nhận ra điều ấy, bốn người "Tượng Tái": "Cô Miểu": "Không Mông", "Hoài Phố" lập tức thay đổi sắc mặt, chẳng trách vừa rời khỏi ván cờ đã trực tiếp gặp được một vị cổ tiên!

Nếu người dẫn đường tiên lộ lần này không phải Bùi Lăng, mà là Đại Thừa sáu mươi bốn kiếp khác, chỉ sợ hiện tại vân cờ đã kết thúc!

Lúc này: "Thùy Vũ" cũng ngẩn ngơ, nhìn qua khí tức của bóng người hoàn mỹ kia, hỏi: "Tôn hiệu của tiên hữu?"

Bóng dáng kia nhẹ rung cổ tay, lưu loát rũ vết máu xuống, quay đầu nhìn năm người, bình thản nói: "Ta chưa phải là tiên, chư vị có thể gọi ta là Cương Do."

"Nơi đây rất nhiều ngoại tộc, kính xin chư vị mau rời khỏi!"

Cương Do?

Đây là vị tổ sư khai tông chín tông nào?

Ngay lúc năm người nghi ngờ, Cương Do quét ngang trường thương trong tay, đang muốn chém thêm một kích cuối cùng cho Long Bá Chiến Vương đổ vào vũng máu, chợt đã nhận ra cái gì đó, lập tức đảo ngược mũi thương, đâm thẳng lên đỉnh đầu.

Oanh! !

Chỉ nghe một tiếng vang chấn trời động đất: "Thùy Vũ": "Tượng Tái": "Cô Miểu": "Không Mông": "Hoài Phố" cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thân thể không bị khống chế bị dư chấn quét bay ra ngoài.

Phanh phanh phanh phanh phanh...

Năm người liên tiếp ngã xuống đất, chỉ một thoáng liên tiếp ném ra hố to, trong cát bay đá chạy, cây cối ngăn trở, ao nước chấn động, trong khoảnh khắc cảm giác choáng đầu hoa mắt đã lâu không thấy lại vọt tới, khí huyết lăn lộn dữ dội, suýt nữa hôn mê ngay tại chỗ!

Lúc này, Đại Thừa bốn mươi chín kiếp cũng tốt, Đại Thừa sáu mươi bốn kiếp cũng được, đều như sâu kiến hoàn toàn thân bất do kỷ!

"Hụ khụ khụ khụ..." Trong một trận tràng tiếng ho khan kịch liệt, "Không Mông" mở hai mắt ra, đã thấy một bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời, xách một tu sĩ nhân tộc áo gai vào mây trời, đưa vào một cái miệng to răng nhọn rét lạnh như chậu máu.

Trên áo gai của tu sĩ bị xách lên loang lổ vết máu, đầu rủ xuống, khí tức hoàn mỹ đang nhanh chóng tán đi, chính là vị Đại Thừa tám mươi mốt kiếp vừa rồi!

Răng rắc!

Ngay sau đó, Cương Do bị ném vào cái miệng lớn, tiếng xương cốt vỡ vụn trong trẻo vang lên, chợt từng tiếng nhấm nuốt quanh quẩn trong phương thiên địa này.