Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2650: Hạ cờ Thiên Nguyên (2)




Các Đại Thừa khác cũng không để ý đến "quỷ dị", đi theo sau lưng Bùi Lăng, sải bước xuyên qua cọc "quỷ dị" này.

Nhưng không giống với Bùi Lăng, phụ nhân kia lập tức quay đầu nhìn về phía Đại Thừa khác, lại có thể phát hiện sự tồn tại của bọn họ.

Toàn bộ mảnh "quỷ dị" này lập tức tiến hành ăn mòn mấy Đại Thừa, chỉ có điều lực lượng "quỷ dị" đều bị pháp tắc ngăn lại, mặc cho nó liên tục muốn giữ những sinh linh này lại, cũng như kiến càng lay cây, không có chút tác dụng nào.

Chẳng mấy chốc, một nhóm Đại Thừa xuyên qua cọc "quỷ dị"

này, lại tới một khu rừng rậm.

Rừng rậm cành lá rậm rạp, đầu cành xanh biếc nở rộ đóa đóa đỏ hồng, một tòa nhà tranh tạm thời dựng trong rừng, một đôi hài đồng dáng về năm sáu tuổi ngồi trong lư, một nam một nữ vẻ ngoài ngọc tuyết đáng yêu, vẻ mặt lại hơi sợ hãi, đang ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.

Trong khu rừng này, Đại Thừa nhìn chằm chằm lại không có chút bí mật nào.

Cỏ cây rậm rạp đều được di cốt trùng điệp trong lòng đất tẩm bổ thành, tất cả hài cốt đều còn nhỏ bé yếu ớt, chưa trưởng thành, nó sinh động như thật nhưng trên bản chất lại là từng đoàn chấp niệm vô cùng dày đặc, không được thực hiện...

Hoa cỏ màu sắc đỏ hồng tươi đẹp, chính là căm hận thuần túy tràn ra.

Khuôn mặt hài đồng như ngọc tuyết đáng yêu lại xanh biếc, vết tím xanh lít nha lít nhít, thể xác đã sớm hư thối, giòi bọ mập trắng bò vào leo ra trong từng cửa hang, thỉnh thoảng rơi trên mặt đất, ngọ nguậy tiếp tục bò đến mu bàn chân... Hài đồng cũng là chấp niệm biến thành, giòi bọ lại là việc đời cản trở...

Đây cũng là một cọc "quỷ dị": "Pháp" trong đó càng hỗn loạn hơn cái thứ nhất.

Mức độ nguy hiểm của nó cũng tăng lên rất nhiều.

Nhưng đối với rất nhiều Đại Thừa ở đây, vẫn như không thấy, tiến quân thần tốc.

Lúc này, Bùi Lăng không ngừng bước chân, chợt bình tĩnh nói:

"Dường như nơi này đã không phải thời không ban đầu."

Cửu Nghi sơn "Tượng Tái" nói: "Nơi này là năm tháng quá khứ."

"Phù Sinh kỳ cục nằm ở giao giới năm tháng quá khứ và thời không hiện thời."

"Hiện tại chúng ta tùy tiện lựa chọn một phương hướng đi thẳng, cuối cùng đều gặp phải ván cờ."

Bùi Lăng khẽ gật đầu, lúc trước hắn ở trong Bồng Doanh quan cũng là như thế... Hệ thống uỷ thác tự động tìm đường, lúc trở về thời không bình thường là lần thứ nhất gặp bàn cờ kia...

Đương nhiên, nếu lúc đó không có hệ thống, hắn căn bản sẽ không đi nhầm vào năm tháng quá khứ...

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng đột nhiên nghĩ đến một việc, lần thứ nhất hắn tu luyện môn tiên thuật [Trọc Thế Vạn Tượng, Thừa Thiên Thịnh Yến] này, hệ thống không kiểm tra đến vị tiên nhân hạ giới kia.

Ngay từ đầu hắn còn tưởng vị tiên nhân kia đã bị Chân Tiên thôn phệ.

Nhưng lần cuối cùng giao thủ với Tâm Mộc lại có thể mượn dùng thân phận vị tiên nhân kia, ngăn cản điệu múa đồ đằng của Tâm Mộc...

Lúc ấy vị tiên nhân kia còn chưa vẫn lạc, chỉ là biến mất khỏi Bàn Nhai giới một đoạn thời gian!

Còn có thể né qua kiểm tra của hệ thống... Rất có thể đối phương đã trốn vào năm tháng quá khứt Bây giờ vị tiên nhân kia đang ở Phù Sinh cảnh!

Nhận ra điểm ấy, Bùi Lăng khẽ cau mày, nếu hiện tại gặp gỡ vị tiên nhân kia, đối phương chắc chắn sẽ ra tay với hắn.

Thế nhưng, tiên không giao tiếp cùng phàm, chỉ cần vị tiên nhân kia không muốn làm trái thiên cương, chắc chắn sẽ không ra tay với Đại Thừa khác.

Nếu một đối một... Hắn không sợ đối phương!

Dù sao, nếu thực lực của đối phương thật sự rất mạnh, lúc ấy sẽ không bị Tâm Mộc rút đi ba đầu pháp tắc...

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Bùi Lăng khôi phục lại sự bình tĩnh nhưng cũng không hề có ý khinh địch, trong lòng lại âm thầm đề phòng.

Sau đó, hắn dẫn theo một đám Đại Thừa đi thẳng một đường, ven đường đủ loại "quỷ dị" rực rố muôn màu, có thảm kịch nhân gian, có yêu hận hồng trần, có bi thương thế đạo, có sư môn bất hạnh, có sai lầm vô tri...

Thả bất kỳ cái gì trong những "quỷ dị" này ra ngoại giới, đều khiến chín tông chấn động, cần báo cáo Tông Chủ, phái ra trưởng lão đầy đủ tu vi xử lý, nhưng ở trong Phù Sinh cảnh, những cái này chỉ là tình cảnh tầm thường nhất.

Dần dần, bọn họ gặp phải "quỷ dị" càng ngày càng mạnh, có vài "quỷ dị" đặc thù, cho dù là tu sĩ Phản Hư kỳ, Hợp Đạo kỳ, một khi rơi vào trong đó, e rằng cũng phải mê đảo.

Nhưng ở trước mặt những sự tồn tại đều là đỉnh phong giới này, vẫn không chịu ảnh hưởng chút nào.

Lại là Hàn Âm Kiếm tông "Cô Miểu" Đại Thừa sáu mươi bốn kiếp bình thản nói: "Càng đến gần ván cờ, quỷ dị càng mạnh"

"Có lẽ Phù Sinh kỳ cục đã không xa."

Bùi Lăng nhẹ gật đầu, cho tới lúc này, hắn đều không phát hiện bất kỳ tung tích nào của vị tiên nhân kia.

Điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy rất nghi ngờ... Vị tiên nhân kia đã rời khỏi Phù Sinh cảnh?

Đang nghĩ ngợi, Bùi Lăng lại xuyên qua một cọc "quỷ dị" vô cùng kinh khủng, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, kỳ quái và máu tanh lạnh lẽo đều tan thành mây khói, xuất hiện ở trước mặt hắn, lại là một tòa thanh nhai tràn đầy nét cổ xưa.

Trên sườn núi thanh tùng lồng lộng, cành lá chập trùng như dãy núi, bao trùm sườn núi nguy hiểm.