tề tụ yết phù sinh Cả vùng đều rung động theo bước chân của Long Bá rơi xuống, dãy núi lay động, đầm nước dậy sóng, vô số sinh linh tranh nhau né tránh.
Giữa không trung, cơn gió mạnh phần phật, sương độc dịch khí xen lẫn, ngũ sắc như hồng chiếu rọi thể xác ba tên yêu tôn như mộng như ảo, càng có vẻ thần dị.
Lúc này, tâm trạng của Tranh, Tu Xà và Phỉ đều rất tốt, lúc phi độn còn truyền âm cho nhau: "Đã có danh ngạch Phù Sinh kỳ cục lần này!"
"Hơn nữa có nhân quả thì không cần lo lắng người dẫn đường ra tay với chúng ta!"
"Còn phải đề phòng những người khác trong ma môn! Người dẫn đường không ra tay, những người khác trong ma môn lại chưa chắc"
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ đi theo chính đạo."
"Chín tông che giấu bí mật Phù Sinh kỳ cục quá tốt, tới bây giờ ta vẫn chỉ biết đôi câu vài lời..."
"Dược Thanh Anh đã từng sống lâu dài ở Lưu Lam hoàng triều, có lẽ sẽ biết chút gì đó."
"Đúng! Đợi lát nữa nghe ngóng từ nàng."
"Chúng ta phải yêu cầu bản nguyên hồng hoang từ Dược Thanh Anh, đến lúc đó vừa hay hai chuyện cùng làm."
"Đạt được bản nguyên hồng hoang, chúng ta mới có thực lực tham gia ván cờ!"
"Không thể để Đế Tôn biết hai chuyện này! Nếu không, Đế Tôn sẽ đoán được mục tiêu của chúng ta, đến lúc đó phong tỏa Thanh Yếu sơn, chúng ta không thể đi tham gia ván cờ."
"Đã rõ! Sắp đến nơi rồi, đừng truyền âm nữa... Cứ coi như không xảy ra chuyện gi!"
Trong lúc trò chuyện, ba tên yêu tôn đã dẫn Long Bá Chiến Vương đi tới vùng bỏ hoang quanh năm huyết vụ vô ngần lượn lờ kia.
Dường như phát hiện bọn họ đến, huyết vụ lập tức sôi trào, cuồn cuộn ngút trời, ngưng tụ thành một cánh cửa ra vào nguy nga!
Chỉ có điều, cánh cửa này hư ảo hơn lúc trước rất nhiều.
Khí tức hồng hoang ẩn chứa trong đó cũng vô cùng mỏng manh, gần như không có...
Ba tên yêu tôn và Long Bá Chiến Vương đều hơi ngạc nhiên, hình như cấm chế nơi này xảy ra chút vấn đề...
Thế nhưng, nơi đây là lãnh địa của Đế Tôn Tầm Mộc, dù thật sự xảy ra vấn đề gì cũng có Đế Tôn làm chủ, chắc hẳn không có việc lớn gì.
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, Tranh, Tu Xà, Phỉ lập tức chui vào trong cánh cửa máu.
Long Bá Chiến Vương không do dự, cũng đuổi theo.
Sau khi xung quanh biến ảo kỳ quái, vùng bỏ hoang vô ngần lập tức xuất hiện ở trước mắt.
Vừa bước vào Ngu Uyên, ba tên yêu tôn không kịp chờ đợi đồng thời mỡ miệng, cung kính bẩm báo nói: "Đế Tôn, Long Bá Chiến Vương đã đến..."
"Đế Tôn, Long Bá Chiến Vương đến đây yết kiến..."
"Bẩm Đế Tôn, Long Bá Chiến Vương..."
Còn chưa nói hết câu, Tranh, Tu Xà, Phỉ đều ngơ ngẩn, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Long Bá Chiến Vương đi theo bọn chúng bước vào nơi đây đang muốn mở miệng, trên mặt cũng tỏ ra ngạc nhiên, khó có thể tin nhìn tất cả trước mắt.
Chỉ thấy toàn bộ vùng bỏ hoang bên cạnh Ngu Uyên đã hoàn toàn thay đổi, vô số vết đao, pháp tắc, thần thông, tiên thuật, trật tự dày đặc đan xen, toàn bộ mặt đất đều bị gọt đi một tầng!
Trên mặt đất toàn là dấu vết cháy đen.
Thân Tâm Mộc to lớn sụp đổ trên mặt đất, vắt ngang toàn bộ vùng quê.
Trong đoạn cây gãy không có chút sinh cơ và khí tức nào, phần lớn đều đã hóa thành tro bụi, tản vào bụi bặm, xen làm một thể với bùn cát, lại khó phân biệt.
Bộ phận còn sót lại vẫn như dãy núi, uốn lượn bàng bạc.
Bộ phận cây gãy này còn đang không ngừng rì rào rơi xuống, tiếp tục hóa thành tro tàn, bay lên đây trời.
Lúc này toàn bộ Ngu Uyên như có một trận tuyết đen trùng điệp rơi xuống.
Một bóng dáng nhỏ bé, xanh biếc mặt hướng lên Ngu Uyên, đưa lưng về phía bọn họ, tóc bạc rối tung như ánh trăng trút xuống, chính là Dược Thanh Anh!
Đế Tôn...
Bị chém?
Long Bá Chiến Vương, Tranh, Phỉ, Tu Xà chỉ cảm thấy như chìm vào một trận mộng ảo khó có thể tưởng tượng, đứng thẳng bất động như trụ đá, không nhúc nhích nhìn tình cảnh trước mặt, thật lâu không thể hoàn hồn.
Lúc này, Dược Thanh Anh quay người.
Váy xanh chợt xoay như hoa nở rộ, khí tức của nàng cuồn cuộn mênh mông, quét qua vẻ lúc tỉnh khiết vô hại trước, tràn đầy sự uy nghiêm chiến căng làm sinh linh sợ hãi, đôi mắt như phỉ thúy nhìn qua Long Bá Chiến Vương, Tranh, Phỉ, Tu Xà, tiếng nói bình tĩnh: "Long Bá Chiến Vương lưu lại, bản đế có việc muốn hỏi!"
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ Ngu Uyên ầm vang biến hóa!
Vô số cỏ cây tranh nhau chen lấn sinh ra từ hoang vu, trong Ngu Uyên sâu không thấy đáy lập tức truyền ra tiếng lũ lụt cuồn cuộn, như tái hiện khí thế vô cực đại dương mênh mông thượng cổ.
Bách thảo ngàn hủy sinh trưởng nhanh chóng, chớp mắt leo lên hài cốt Tầm Mộc, rễ cây đan xen vào nhau, cứ thế mà ngừng lại Tầm Mộc tán loạn.
Từng đạo đồ đằng chiếu rọi ra từ trong cơ thể Dược Thanh Anh, treo cao trên vòm trời.
Tiếng ca dao cổ xưa trùng điệp, vô số điểm sáng tụ đến từ đồ đằng, từ vùng bỏ hoang, từ Ngu Uyên, ngưng tụ thành một đỉnh mũ miện vàng ròng trên đỉnh đầu Dược Thanh Anh, ánh sáng ngàn vạn!
Tân đế yêu tộc đã chính vị!
Sau mấy tháng.
Lam Kha thành.
Toà thành lớn dưới sự quản lí của Trọng Minh tông mới bị bỏ hoang mấy năm, nhưng trong thành lại tàn tạ không chịu nổi, chỉ gió nhẹ lướt qua đã im hơi lặng tiếng chôn vùi thành tro tàn, dường như đã trải qua sự cọ rửa của tháng năm dài đằng đãng.