Hắn dứt khoát ném hết cho Tiểu Từ xử lý, uống một ngụm trà vào miệng, mặc dù cảm thấy mùi vị không tệ nhưng cũng không quan tâm.
Chủ yếu là với tu vi hiện tại của hắn, gần như có thể bỏ qua tác dụng của linh trà này.
Có sức lực khoe khoang còn không bằng nuốt thêm một viên Thối Cốt Đan cực phẩm.
Một lát sau, ngay lúc Bùi Lăng muốn trực tiếp hỏi lý do Bùi Hồng Niên đến đây, Bùi Hồng Niên đã mở miệng trước: "Bùi, Bùi Lăng, từ khi nào tu vi của ngươi lại cao như vậy?"
Lúc này, tâm trạng của Bùi Hồng Niên rất phức tạp.
Không chỉ phát hiện tộc đệ này xưa đâu bằng nay, tài lực hùng hậu đến mức khiến hắn ta khó có thể tin, càng không ngờ Bùi Lăng im hơi lặng tiếng, đã đến tu vi Luyện Khí tầng chín!
Buổi sáng hắn ta đi theo Tôn Ánh Lan, nghe nói Bùi Lăng muốn tham gia vòng đấu loại Thi Đấu Ngoại Môn, còn tưởng tộc đệ này bị điên.
Căn cứ vào suy nghĩ có linh thạch để kiếm ngu sao mà không kiếm, hắn ta còn vụng trộm lấy tất cả gia sản đi đặt Bùi Lăng thua, kết quả trực tiếp đền hết cả của cải...
Về sau hắn ta vẫn quan chiến ở lôi đài chữ Bính.
Đây là vì ở lôi đài chữ Bính có Tiền Văn Sở sư huynh, tu vi Luyện Khí tầng chín, vẻ ngoài tuấn tú, tính tình hào phóng, là thiên kiêu nổi tiếng nhất ở Hòe m phong, danh tiếng còn cao hơn cả Điền Tòng Hoành.
Tôn Ánh Lan hâm mộ hắn ta đã lâu, hôm nay dậy thật sớm trang điểm cũng vì đến đó cổ vũ. Đám người Bùi Hồng Niên luôn đi theo Tôn Ánh Lan, tất nhiên cũng hoạt động xung quanh lôi đài chữ Bính, chưa từng rời đi nửa bước.
Giữa chừng nghe nói Điền Tòng Hoành bị thuấn sát, có không ít người đến chỗ hắn ta và Tôn Ánh Lan nghe ngóng việc của Bùi Lăng, nhưng hắn ta chỉ nghĩ cách lấy lòng Tôn Ánh Lan, cũng không coi ra gì, chỉ thuận miệng nói mấy câu.
Cho đến lúc sau, Tôn Ánh Lan bị một vị sư tỷ kéo sang bên cạnh khẽ nói chuyện một lát, cũng đến hỏi thăm về Bùi Lăng, thậm chí còn bắt hắn ta phải kể chi tiết không được bỏ sót, lúc này Bùi Hồng Niên mới cảm thấy không thích hợp.
Sau khi vòng đấu loại kết thúc, Bùi Hồng Niên đứng sau lưng Tôn Ánh Lan, từ xa đã thấy Bùi Lăng đứng trong hàng ngũ tu sĩ thắng ba vòng, lại nghe người ta bàn tán, Điền Tòng Hoành chết dưới đao của Bùi Lăng, còn có Phương Dã sư huynh đã là Luyện Khí tầng chín, cũng bị một đao của Bùi Lăng loại bỏ!
Lúc này Bùi Hồng Niên mới nhận ra, tộc đệ này của mình đã trở thành kẻ có thực lực không lường được trong vòng đấu loại ở Hòe m phong, được vinh dự trở thành thiên kiêu!
Cảm xúc trong lòng Bùi Hồng Niên lên xuống ngổn ngang, chỉ nghe Bùi Lăng nói ngắn gọn: "Là trong khoảng thời gian này."
Nói xong lời này, thấy Bùi Hồng Niên hơi ngơ ngác, Bùi Lăng không nhịn được cảm thấy nhàm chán.
"Trong nhà còn chưa biết chuyện của ngươi." Bùi Hồng Niên lấy lại bình tĩnh, nói, "Nếu cha ta biết ngươi đã vượt qua vòng đấu loại Thi Đấu Ngoại Môn, chắc chắn sẽ rất vui vẻ."
Bùi Lăng thản nhiên nói: "Ừm."
Trong lòng hắn không hề dao động, hắn không oán hận Bùi gia, dù sao nơi đó cũng đã nuôi lớn hắn. Nhưng nếu nói thấy biết ơn và muốn báo đáp, thì hoàn toàn không tồn tại.
Mọi người cứ nước sông không phạm nước giếng là được.
Hắn hoàn toàn không có chủ đề chung với tộc huynh này, lúc này thấy đối phương chỉ nói mấy chuyện nhàm chán, cảm thấy lãng phí thời gian, đang muốn lấy lý do đuổi đối phương về để đi tu luyện, Tiểu Từ lại tới bẩm báo: "Chủ nhân, lại có người tới chơi."
Bùi Lăng nhíu mày, gọi thủy kính ra xem, người đứng ở cổng là Tôn Ánh Lan.
Tôn Ánh Lan vẽ lông mày thoa son môi, trên mi tâm dán một cái hoa điền được chế tạo từ lông đuôi của một con chim tước dị chủng.
Loại hoa điền này có thể khúc xạ tia sáng, tản ra hương thơm kỳ lạ và màu sắc nghê hồng, tăng thêm vẻ đẹp cho nữ tu.
Nàng còn chải búi tóc Cửu Hoàn Vọng Tiên, trên đầu cắm trâm ngọc, trâm hoa phù dung khảm bảo thạch, vẻ ngoài tinh xảo quyến rũ, mặc một bộ váy màu xanh hoa văn tứ hợp như ý may mắn, để lộ ra da thịt trắng nõn ở trước ngực, trên chuỗi vòng ngọc có một viên hồng bảo thạch long lanh lớn khoảng ngón cái, màu sắc như máu, càng làm nổi bật da thịt trắng hơn tuyết, má đào tươi tắn.
Nàng còn ăn diện long trọng hơn lúc sáng đi xem Tiền Văn Sở tỷ thí, hiển nhiên đã cẩn thận trang điểm một lượt.
Bùi Lăng lại cau mày, phất tay để thủy kính tản đi, nói với Tiểu Từ: "Không biết, bảo nàng về đi."
"Bùi Lăng, đã trễ thế này rồi, hay là để Ánh Lan sư muội vào nói chuyện đi." Bùi Hồng Niên nghe vậy lại hơi không nỡ, khuyên nhủ, "Hơn nữa, có thể nàng tới tìm ta."
Bùi Lăng im lặng nhìn Bùi Hồng Niên, tên liếm cẩu này đã liếm sạch đầu óc của mình rồi sao?
Nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn mở cấm chế, để Tiểu Từ dẫn Tôn Ánh Lan vào.
"Ánh Lan gặp qua Bùi sư huynh." Sau một lát, Tôn Ánh Lan đi vào chính đường, không buồn nhìn Bùi Hồng Niên lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Bùi Lăng nhẹ nhàng thi lễ, dịu dàng nói.
Lúc này dáng vẻ của nàng rất dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía Bùi Lăng mềm mại đến mức có thể bóp ra nước.
Bùi Hồng Niên lại nhìn đến ngây người, đêm nay Ánh Lan sư muội thật đẹp!
Hơn nữa, hắn ta chưa từng thấy Tôn Ánh Lan dịu dàng như vậy!