Oanh! !!
Trong chớp mắt tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, vô số kiếp lôi bành trướng tới từ bốn phương tám hướng từ trên đầu dưới chân, như lôi đình hồng thủy cuồn cuộn hoành hành ngang ngược muôn phương, gào thét đánh về phía Bùi Lăng...
Trong hư vô hỗn độn, trống vắng hoang vu, rét lạnh.
Bùi Lăng đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn huyễn cảnh tối tăm mờ mịt xung quanh, sắc mặt vô cùng mờ mịt.
Đây là nơi nào?
Hắn... Là ai?
Hắn cũng không nhớ nổi bất cứ trí nhớ gì, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy cảm giác mệt mỏi mãnh liệt, mí mắt không nhịn được rủ xuống, hận không thể ngủ ngay tại chỗ.
"Leng keng! Kiểm tra ra ký chủ đang độ Tâm Ma kiếp..."
"Leng keng! Hệ thống tu chân trí năng 7.0 [tiên lộ bản chính thức], bắt đầu tiến hành [Phân tích tâm ma] cho ngài...
"Leng keng! Đang phân tích tâm ma..."
Một giọng nói lạnh băng quen thuộc đột nhiên vang lên, Bùi Lăng lập tức không thể khống chế khép hai mắt lại.
Ngay sau đó, hắn lại mở hai mắt ra, lộ ra một đôi mắt thuần trắng.
Cùng lúc đó, khí tức của Bùi Lăng lập tức bắt đầu tăng vọt.
Không được!
Nàng còn đang ra tay với tên tán tiên kia, Bùi tiên hữu lại điều khiển thể xác của nàng, giải trừ phong ấn giúp nàng ngay lúc này!
Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, quanh người Bùi Lăng lập tức nhộn nhạo như là sóng nước, trong chớp mắt đã hóa thành nữ tu đôi mắt như hoa đào, búi tóc cao váy dài, mặc áo trắng váy xanh tươi, bên hông thắt gấm vóc màu quýt.
Khí tức của nàng tươi đẹp tinh khiết, chính là Kiều Từ Quang.
Cảnh tượng xung quanh thay đổi theo, lại là một tòa thôn trang nhỏ đơn sơ nghèo nàn, rất nhiều nhà tranh vây quanh một gian nhà ngói mới tinh.
Lúc này, chính đường nhà ngói giăng đèn kết hoa, bên cạnh có tiếng kèn to rõ vui mừng, rất nhiều thôn dân nam nữ lão ấu chen chúc ở bên, người người vui mừng hớn hở như đang xem lễ.
Trên cùng chính đường, một lão giả tuổi khoảng lục tuần, quần áo sáng rõ, vẻ mặt tươi cười đang ngồi ở chủ vị, màu da hắn ta đen sì, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, hai tay lộ ra ngoài khớp xương thô to, trải rộng vết chai, hiển nhiên thường ngày quen lao động.
Hình dung cử chỉ của hắn ta không khác gì lão nhân phàm tục, lại mơ hồ lộ ra một cảm giác kỳ quái hoảng sợ.
"Kiều Từ Quang" mặc hỉ phục, trên đầu che kín hỉ khăn, đứng dưới chính đường, bên cạnh nàng là Bùi Lăng cũng mặc hỉ phục.
Cách đó không xa là năm bóng dáng không hợp với rất nhiều thôn dân, một người trong đó mặt mày khí khái hào hùng, xinh đẹp cao ráo, chính là Nguyễn Chỉ; bên trái Nguyễn Chỉ là một nữ tu mặc váy đỏ tím, chải Song Loa Kế, vô cùng xinh đẹp, chính là Chương Tinh; bên trái nàng lại là Sở Hàm Bội áo vàng nhạt váy lụa xanh nhạt, dung mạo ngọt ngào, trên búi tóc của nàng cài một chiếc trâm cài tóc, điểm xuyết minh châu, khúc xạ ánh sáng, chiếu rọi gò má như nguyệt, sinh cơ bừng bừng; thứ tư là một nữ tu tướng mạo thanh tú, thì là Chung Thi Châu.
Bên cạnh bốn tên nữ tu là một nam tu khoảng ba bốn mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, khí tức đường hoàng quang minh, chính là Thạch Vạn Lý Lâu chủ phân lâu Thiền Lâu được bố trí ở Vạn Hủy hải thuộc sự quản lý của Lưu Lam hoàng triều!
Lại là đánh cắp tâm mai!
Liên tục đánh cắp tâm ma người khác để giúp đỡ nàng phá giải phong ấn... Bùi tiên hữu thật sự hết lòng tuân thủ hứa hẹn, lời hứa ngàn vàng, chỉ là cơ hội không đúng!
Đang nghĩ ngợi, đã thấy ánh mắt lão giả sáu mươi kia nhìn sang, ánh mắt hung ác, giọng nói mang theo sự mê hoặc: "Tân nương tử, nhanh bái đường..."
Kiều Từ Quang bị hệ thống điều khiển, lúc này chém ra một đạo đao khí huyết sắc.
Xoạt!
Huyết sắc trào lên như sông lớn, đường đường lo sợ không yên, hoành hành ngang ngược gào thét, trong khoảnh khắc chém lão giả sáu mươi chia năm xẻ bảy.
Máu tươi trộn lẫn nội tạng bay lả tả, hắt vẫy như tuyết, chỉ một thoáng bày khắp toàn bộ chính đường.
Thế đi của đao khí không ngừng, tiếp tục chém về phía thôn dân xung quanh, trong nháy mắt huyết nhục văng tung tóe, toàn bộ người trong thôn xóm không còn một ai may mắn còn sống sót!
Giết hết thôn trưởng và thôn dân Tang thôn: "Kiều Từ Quang" bị hệ thống điều khiển, tiếp tục đi về phía Bùi Lăng.
Chẳng mấy chốc, nàng dời bước đến trước mặt Bùi Lăng, lại chém xuống một đao.
Bịch...
Một tiếng vang trầm, dòng máu nóng trong lồng ngực bắn tung toé lên xà ngang, hoàn toàn nhuộm đỏ thanh gỗ, sau đó tích tích rơi xuống.
Trên đầu người có đôi mắt còn chớp động lăn trên mặt đất, như là quả cầu nhanh như chớp lăn ra một đoạn đường mới khó khăn lắm dừng lại, thi thể không đầu ầm vang ngã xuống.
Bùi Lăng chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ!
Ngay sau đó: "Kiều Từ Quang" bị hệ thống điều khiển, vẫy tay, túi trữ vật bên hông Bùi Lăng lập tức tự cởi ra, bay vào lòng bàn tay của nàng.
Nàng đưa tay vào trong, lấy ra một bộ thi thể bị bí thuật phong tồn.
Thi thể kia mặt mày tinh xảo, dung mạo mềm mại, ngoại trừ không có hô hấp và sinh cơ, tất cả không khác gì người sống, mặc váy cẩm tú, tóc mây tiêu nhan, châu nhan ngọc đẹp, chính là Mạc Lễ Lan!
"Kiều Từ Quang" nhìn chăm chú thi thể, mở ra môi đỏ, im ắng phun ra một văn tự.
Ngay sau đó, trạng thái thi thể lập tức bắt đầu nhanh chóng rút lui, trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy dần hiện ra từng tia từng sợi huyết sắc, một điểm sinh cơ như chổi non phá xác mà ra, lặng yên hiện ra.