Hắn nhân lúc Trịnh Kinh Sơn đang nghi ngờ có phải ai đó trong một mạch Kiêm Tang tự xảy ra tranh chấp với một mạch Thạch Kính hay không, chuồn khỏi Khô Lan tiểu viện, còn không dám quay đầu lại nhìn, liên tục không ngừng trốn về ngoại môn.
Rất tốt, đã có Trịnh sư huynh ra mặt giải quyết việc của Kim Tố Miên giúp hắn, có lẽ tiếp theo không có chuyện của mình...
Nghĩ như vậy, Bùi Lăng thản nhiên đến Đan phong.
Hắn vẫn thuê một gian phòng luyện đan, kiểm tra trong phòng không có vấn đề gì, bắt đầu kiểm kê thu hoạch ở Hàn thị sơn trang.
Đầu tiên là túi trữ vật của Hàn Tư Cổ.
Bên trong là ba mươi mấy viên linh thạch trung phẩm, hai cái ngọc giản, một thanh Độc Hỏa Huyết Giao Trượng, một con phi toa màu mực lớn khoảng bàn tay, cùng một vài thứ linh tinh vụn vặt.
Bùi Lăng cầm ngọc giản lên kiểm tra, bên trong ghi chép tất cả tâm đắc về kiếm đạo, một cái khác thì là kinh nghiệm, suy nghĩ cùng mấy thứ trên mặt đúc khí.
Sau đó là túi trữ vật của Đường Nam Trai, phần lớn những thứ trong này đều là đồ mang ra từ bảo khố Hàn thị. Thuật pháp điển tịch chiếm chín phần mười trong đó, linh thạch lại không có nhiều. Ngoài ra còn có một vài thứ chắc là đồ của Đường Nam Trai, có phù lục, đan dược đủ loại.
Điều khiến Bùi Lăng bất ngờ nhất là một mặt kính thanh đồng.
Mặt kính trơn bóng lại không chiếu ra bóng người, ngược lại chiếu ra một oan hồn thiếu nữ quen thuộc, đang điên cuồng va chạm trong kính, sau khi phát hiện Bùi Lăng, lập tức nhìn hắn với ánh mắt oán độc, trong mắt trào ra huyết lệ.
Bùi Lăng mỉm cười, cất kính thanh đồng vào túi trữ vật của mình, thứ đồ chơi này có thể phong bế oan hồn Luyện Khí tầng chín, có lẽ có giá trị không nhỏ.
Sau đó là túi trữ vật của Đổng Thải Vi, không khác với Đường Nam Trai lắm, chỉ có thêm một vài váy áo còn có son phấn trâm vòng mà nữ tu thích.
Ba vị này là giàu có nhất, túi trữ vật những người khác, linh tinh lẻ tẻ cộng lại cùng gần mười vạn linh thạch hạ phẩm.
Coi như thu hồi toàn bộ cả gốc lẫn lãi số Thối Cốt Đan cực phẩm mà hắn đưa ra ngoài trước đó.
Phần lớn tạp vật, cùng rất nhiều đan dược hạ phẩm, trung phẩm mà Bùi Lăng tự cảm thấy không dùng được, đều chuyển toàn bộ vào mấy túi trữ vật, chuẩn bị bán đi.
Ngược lại là phù lục, mặc dù hắn cũng có thể dùng hệ thống uỷ thác chế phù, nhưng thứ nhất thời gian tinh lực đều có hạn, thứ hai phù lục hạ cấp, số lượng lớn hơn chất lượng.
Mấy vật phẩm tiêu hao có thể trực tiếp tăng thực lực rất hữu dụng trong lúc chiến đấu, Bùi Lăng quyết định giữ lại toàn bộ.
Điều khiến Bùi Lăng khó xử nhất, là nên xử lý Độc Hỏa Huyết Giao Trượng như thế nào?
Trước khi hắn đến Hàn thị sơn trang, đã nghe đám người Trương Thạc thảo luận về thanh thủ trượng này, đây là pháp khí mà Bạch Huống mượn đến từ nội môn.
Nếu Bạch Huống còn sống trở về, tất nhiên sẽ trả nó về cho chủ cũ.
Nhưng Bùi Lăng lại không muốn làm như thế.
Dù sao hắn căn bản không biết Bạch Huống mượn của ai, hơn nữa có nhiều người đến Hàn thị sơn trang làm nhiệm vụ như vậy, cuối cùng chỉ có mình và Lỗ Lục Tường còn sống trở về.
Ai biết chủ nhân Độc Hỏa Huyết Giao Trượng sẽ nghĩ như thế nào? Pháp khí cũng không phải thứ rẻ tiền gì, không phải người có quan hệ khá tốt, căn bản không thể cho mượn mang ra ngoài.
Chẳng may đối phương quá đau lòng, nghi ngờ hắn mưu hại Bạch Huống, hắn còn mong chờ đến cửa trả pháp khí, chẳng phải là ngu ngốc sao?
Suy nghĩ một lát, Bùi Lăng quyết định giấu đi trước, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Về phần con phi toa màu mực kia, thoạt nhìn cũng không đơn giản.
Bùi Lăng không chắc là thứ của Hàn Tư Cổ, hay là đối phương lục soát thi thể đồng môn của mình mới cướp được, vì an toàn, hắn quyết định cất thật kỹ cùng Độc Hỏa Huyết Giao Trượng.
Trước khi xác định có thể sử dụng an toàn, tuyệt đối không thể bại lộ.
Sau khi sắp xếp một lượt, Bùi Lăng tính toán một chút, trước mắt tất cả số linh thạch trong tay khoảng bốn mươi viên linh thạch trung phẩm, đủ để trả hết tiền phạt của tông môn.
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy như trút được gánh nặng.
Tùy tiện uỷ thác một lò Chủng Ngọc Đan, thời gian thuê cũng không còn nhiều lắm, Bùi Lăng thu dọn đồ đạc rời khỏi đan phòng, đi thẳng đến Chấp Sự đường.
...
Trong một động phủ ở góc hẻo lánh trên đan phong.
Kim Tố Miên lại ngâm trong Cửu Minh Hàn Tuyền Thủy, lúc này không có khách không mời mà đến quấy rầy, trải qua một lần đau khổ dày vò, nàng thuận lợi đạt đến Luyện Khí tầng tám.
Chờ Cửu Minh Hàn Tuyền Thủy trong bồn tắm đã hoàn toàn biến thành nước trong vắt bình thường, nàng chậm rãi đứng dậy, vẫy váy áo trên kệ áo cách đó không xa đến, vừa mặc vừa nghiến răng nghiến lợi.
Lần trước tên kia cướp Chủng Ngọc Đan, cướp Cửu Minh Hàn Tuyền Thủy của nàng, hại nàng tôi luyện thân thể thất bại suýt nữa bỏ mình ngay tại chỗ thì thôi đi, thậm chí còn càn quét sạch sẽ rất nhiều đan dược mà nàng vất vả cất giữ dành dụm để sau này sử dụng ở trong động phủ!
Trước khi đi không quên lấy minh bài của nàng, thật sự dụng ý khó dò!
Nếu không phải trước kia nàng trầm mê luyện đan, không quan tâm đến ngoại giới.