Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 229: Trận phá (2)




Gia chủ lệnh?

Bùi Lăng vô thức muốn nó đi tìm gia chủ lệnh, nhưng nghĩ lại bây giờ còn chưa biết tình hình trong sơn trang như thế nào, Huyết Hà kiếm thiểu năng như thế, chẳng may sau khi trở về, gặp Đường Nam Trai lại nói lộ ra, chẳng phải tự nhiên gây chuyện sao?

Lập tức nói: "Vừa rồi ngươi còn luôn mồm muốn đồ thành, muốn huyết thực, sao bây giờ chỉ trảm phá một đại trận cũng bó tay bó chân? Ta là kiếm tu, ngươi là phi kiếm bản mệnh của ta, nếu ngươi mất lòng anh dũng tinh tiến, sau này ta còn trông cậy vào cái gì?"

"Không cần nói nữa, đúng lúc có m Thủy Huyễn Liên đại trận này để ta nhìn xem, sau khi ngươi vượt qua Bản Mệnh kiếp, có tiến bộ như thế nào?"

Huyết Hà kiếm cảm thấy rất có lý, vội vàng nói: "Chủ nhân ngươi yên tâm, sao ta lại e ngại một trận pháp chỉ là tử vật chứ? Chỉ là..."

"Vậy chứng minh cho ta xem!" Bùi Lăng sợ nó nói nhiều rồi mình không nói tiếp được nữa, vội vàng cắt ngang.

Thế là Huyết Hà kiếm không cần phải nhiều lời nữa, bay thẳng lên mái vòm, tình cảnh giống hệt lúc ở trong sơn trang, nó hóa thành một thanh cự kiếm che trời, quanh thân cuộn trào huyết khí, mang theo vô tận tiếng oan hồn kêu rên, hung hăng chém về phía đại trận.

Ầm ầm...

Một tiếng vang thật lớn, mặt đất hơi chấn động, hoa lê trong rừng bay lả tả, càng đẹp đến mức như mộng như ảo, nhưng đại trận không hề có dấu hiệu bị phá.

Thấy Huyết Hà kiếm đã bị đại trận hấp dẫn, Bùi Lăng vội vàng thi triển Huyết Quỷ độn pháp, ép sát đất mà chạy, sau một lát hắn tạm thời dừng chân ở nơi mà Huyết Hà kiếm không thấy được, sau đó lấy ra Yếm Sinh Đao, rót toàn bộ chân nguyên dị chủng của Huyết Hà kiếm vào trong Yếm Sinh Đao, tiếp theo thu hồi đao.

Làm xong tất cả, hắn nhanh chóng rời khỏi rừng hoa lê, tìm một góc vắng vẻ gần đầm nước, ngay góc chết của thị giác, vội vàng đào một cái lỗ, vùi thật sâu vào trong đó, lúc này thi triển Khô Tâm thuật , lập tức thu liễm tất cả sinh cơ, cả người như một bộ thi thể.

Trên mái vòm, Huyết Hà kiếm càng đánh càng say mê, không để ý bản thân đã suy yếu sau khi giao ra bản nguyên, cứ chém một kiếm tiếp một kiếm, theo đại trận lay động, rừng hoa phía dưới dần không duy trì được nữa, vốn là một rừng hoa như tiên cảnh, bắt đầu lộ ra dáng vẻ thật sự.

Vô số cây già chết héo nhiều năm, dữ tợn duỗi ra thân cành như quỷ trảo về phía bầu trời.

Dưới cây chất đống xương trắng, quỷ hỏa ẩn hiện.

Ngay cả bùn đất đều lộ ra vẻ đỏ hồng, âm khí dày đặc.

Huyết Hà kiếm hơi vui vẻ, đang định khoe khoang thực lực của mình với Bùi Lăng, trong đầm nước đột nhiên vang lên một tiếng động kinh thiên động địa!

Cùng lúc đó, toàn bộ nội trận cố gắng chống đỡ khoảng hai lần hít thở cuối cùng không duy trì được nữa, ầm vang vỡ nát!

Đầm nước ban đầu lập tức biến mất, để lộ ra cả Hàn thị sơn trang.

Ở vị trí từ đường, một luồng kiếm ý cường đại cuồn cuộn dâng lên, xông thẳng lên trời!

"Chủ nhân?!" Huyết Hà kiếm hoảng sợ, lại không quan tâm còn chưa phá đại trận, hóa thành một đạo huyết quang, chạy vào trong sơn trang!

...

Trong từ đường.

Thế giới màu xám tro đã sớm vỡ nát trong lúc đại chiến.

Cả đại sảnh từ đường cũng gần như hóa thành một đống đổ nát thê lương.

Chú Quỷ và Hàn Tư Cổ đứng đối diện nhau, áo bào của Hàn Tư Cổ rách rưới, vết máu loang lổ, mặt người nguyền rủa trên người Chú Quỷ đã biến mất non nửa.

Đôi bên đều vô cùng chấn động: "Huyết Hà không ở chỗ của ngươi?!"

"Bên ta vừa cảm giác được Huyết Hà kiếm rời khỏi hồ sen, chẳng lẽ không phải đến giếng cổ tìm ngươi nhận chủ?" Chú Quỷ khó hiểu nói, "Chẳng lẽ Đường Nam Trai không bị ngươi thu mua? Vậy sao hắn dám Trúc Cơ vào lúc này?"

Sắc mặt Hàn Tư Cổ tái xanh: "Đường Nam Trai? Tiểu tử kia đang Trúc Cơ? Chẳng lẽ là hắn lừa Huyết Hà đi? Không, không thể nào, tính cách Huyết Hà cao ngạo, dù hắn có thể đỡ được ba kiếm của Huyết Hà, nhiếu nhất Huyết Hà chỉ cho phép hắn nói chuyện với mình, không thể nói gì nghe nấy với hắn, càng không thể vi phạm lời phân phó của ta vào trước đó, tự tiện rời khỏi bảo khố Hàn thị!"

Chú Quỷ giật mình, đột nhiên cười ha ha: "Mặc kệ có phải là tiểu tử này làm hay không, thật ra ta hơi hối hận vì vừa nãy đã giết đồng bạn của hắn. Tiểu tử này giúp ta một ân lớn. Hôm nay, dù ngươi chém giết ta ở chỗ này, con đường của ngươi cũng dừng bước ở đây, không tiến thêm tấc nào nữa."

"Lần này tranh đạo, cuối cùng vẫn là ta thắng!"

"Tranh miệng lưỡi sao, thật nực cười!" Đạo tâm của Hàn Tư Cổ như sắt, lập tức kìm nén rất nhiều tạp niệm do Huyết Hà kiếm không rõ tung tích mà ra, lạnh giọng nói, "Thân tử đạo tiêu đến nơi rồi, cũng vọng tưởng nói chuyện thắng thua!"

Từ khi hắn ta cắt trấn mệnh hồn tuyến, đã không có đường lui!

Nếu không thể chém giết Chú Quỷ, cướp đoạt mệnh cách của đối phương, bao nhiêu năm khổ tu, bao nhiêu lần chém kẻ địch mạnh ở dưới kiếm, đánh chết quần hùng bằng Huyết Hà, đều sẽ trôi theo dòng nước, hóa thành hư ảo.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Tư Cổ sáng ngời, không suy nghĩ tạp niệm gì nữa, chỉ có một mục đích là giết Chú Quỷ!

Chập ngón tay lại như kiếm, chém xuống một kiếm, ngàn vạn kiếm khí như một trận huyết vũ, dày đặc lao về phía Chú Quỷ.