Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 196: Đánh không lại thì chạy trốn (1)




An sư muội hơi nhíu mày, nói: "Thế nhưng cứ vậy, chúng ta đã đi tìm chính đường và diễn võ trường, thư phòng và hồ sen cũng không có, hiện tại từ đường và giếng cổ cũng không thể... Vậy rốt cuộc vị trí bảo khố Hàn gia ở đâu?"

"Có hai khả năng." Đổng Thải Vi đột nhiên mở miệng, lúc trước trong tình huống thế này, nàng đều nghe Tiêu Phác và Lục Phục Giang phân tích, hai vị sư huynh nói cái gì thì nàng làm cái đó.

Nhưng bây giờ nàng biết, nàng phải học cách tự suy nghĩ, "Một là Hàn gia không bố trí bảo khố ở sáu nơi linh cơ hội tụ; hai là bảo khố thật sự nằm ở một trong sáu nơi này, nhưng cũng giống như muốn ra vào m Thủy Huyễn Liên đại trận phải đợi đến canh giờ hạn định. Chưa đến thời điểm, dù đào sâu ba thước ở những chỗ này cũng không thu hoạch được gì."

Tiêu Phác hơi ngạc nhiên nhìn Đổng Thải Vi, sau đó mới nhẹ gật đầu, nói: "Khả năng thứ hai càng lớn, nhưng thật ra còn có khả năng thứ ba!"

"Tin tức do Hạ Dực mang về tông môn là giả."

Tin tức là giả?

Tất cả mọi người khẽ giật mình.

Cho đến bây giờ, đã có rất nhiều đồng môn chết ở Hàn thị sơn trang, nếu cái gọi là bảo khố Hàn thị chỉ giả dối không có thật, vậy rất có thể Hàn thị sơn trang là một cái bẫy!

Khó trách Tiêu sư huynh vội vã dẫn mọi người rời khỏi nơi đây, chứ không phải tiếp tục tìm kiếm bảo khố.

"Nhưng tình hình lúc đó của Hạ Dực, không có khả năng nói dối!" An sư muội ngẩn người, không hiểu nói.

Tiêu Phác mỉm cười nói: "Hạ Dực thật sự không thể nói dối, nhưng nếu hắn cũng bị lừa thì sao?"

An sư muội còn muốn nói điều gì đó, xung quanh đột nhiên truyền đến mùi máu tanh.

Nàng khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy ao nước vốn trong veo và gợn sóng, không biết đã hóa thành hồ máu đen từ lúc nào.

Vốn giữa từng chiếc lá sen rộng lớn là hoa sen xinh đẹp đáng yêu, lại biến thành từng cái đầu người, nam nữ lão ấu đều có cả, mở to cặp mắt vô thần, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Cách đó không xa, hoa lá tách ra, Bạch Huống thiếu một tay đi đầu, sau đó là đồng đội của Quản Tuyết Nhị, một nhóm "người" sắc mặt nghiêm chỉnh thật thà Lăng Ba đạp nước, lao về phía bọn họ...

Lúc này, bên bờ đầm nước ngoài sơn trang, tiếng côn trùng quanh đây đều biến mất sạch sẽ.

Trên mặt đất, từng khối huyết nhục rơi tán loạn nhanh chóng hư thối bốc mùi, thậm chí mấy con sâu bọ có to có nhỏ chui ra, điên cuồng gặm cắn những miếng thịt thối này.

Quản Tuyết Nhị nửa mặt Tây Thi, nửa mặt ác quỷ, khí thế hừng hực đánh một chưởng về phía Từ Tung.

Trước đó Từ Tung bị nàng đánh lén thành công, bây giờ bị trọng thương không còn sức né tránh, trong lúc vội vã lấy ra cự thuẫn đồng xanh ngăn ở trước người.

Oanh!

Cùng lúc bàn tay trắng nõn chạm đến mặt đồng thuẫn, Từ Tung lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người và thuẫn bay ra ngoài.

Trong lòng hắn ta hoảng sợ, sự khống chế của Quản Tuyết Nhị với lực lượng, căn bản không thể so sánh với oan hồn Luyện Khí tầng chín gặp trong từ đường lúc nãy. Lúc trước hắn ta vừa dùng Nhiên Huyết đại pháp, bây giờ còn đang suy yếu, thoạt nhìn một chưởng này của Quản Tuyết Nhị bị tấm chắn ngăn lại, lại có một luồng lực lượng kỳ quái xuyên thấu qua cự thuẫn đồng xanh, chui vào cánh tay hắn ta như một tiểu xà, chạy thẳng đến tim phổi!

Một chưởng đánh Từ Tung bị trọng thương, Quản Tuyết Nhị không hề dừng lại, hai tay như hoa ảnh đầy trời, đan xen không ngừng vỗ xuống cự thuẫn đồng xanh ở trước mặt.

Trong số ba người này, Bùi Lăng khó đối phó nhất.

Cho nên, trước tiên phải giết Từ Tung và Lỗ Lục Tường.

Tuy tình hình hiện tại của Lỗ Lục Tường không tốt hơn Từ Tung là bao, nhưng con Kim Sí Xích Tuyến Ngô của nàng cũng đã bị triệu hoán ra, mặc dù thương thế chưa khỏi hẳn, vẫn giương nanh múa vuốt bảo vệ ở trước người chủ nhân, càng lộ rõ vẻ dữ tợn.

Quản Tuyết Nhị đã bị thiếu hụt một nửa hồn phách, tất nhiên sẽ kiêng dè cổ trùng chuyên khắc chế hồn thể này.

Bây giờ không nắm bắt thời gian giết Từ Tung thì còn giết ai nữa?

Thấy Từ Tung đã hấp hối, tất nhiên Lỗ Lục Tường không dám ngồi nhìn, trường tiên trong tay áo bay ra, cuốn về phía Quản Tuyết Nhị.

Quản Tuyết Nhị cười lạnh một tiếng, trở tay một phát bắt được trường tiên, đột nhiên dùng sức kéo Lỗ Lục Tường không kịp buông tay đến trước mặt.

Đang muốn ra tay lấy mạng nàng, một thanh cốt đao xen lẫn huyết quang chém tới!

Quản Tuyết Nhị hơi thay đổi sắc mặt, cũng không biết tiểu tử họ Bùi này tu luyện đao pháp gì, trong ngoại môn Chư Pháp các không có một môn đao pháp nào có loại khí thế hung sát kiểu này, huống chi hắn còn cầm Yếm Sinh Đao!

Vừa nãy Lục Phục Giang hoàn hảo không chút tổn hại còn không dám đón đỡ một đao kia, mặc dù thực lực của nàng mạnh hơn Lục Phục Giang, lại bị trọng thương cũng không dám đỡ.

Trong lòng thầm hận, Quản Tuyết Nhị không thể không nghiêng người né tránh, dựa vào Nhiên Huyết đại pháp tăng lên tu vi, như quỷ mị vòng qua đao ảnh dày đặc đập vào mặt, toàn bộ cánh tay như không xương, bao phủ một luồng sương mù màu hồng nhạt, hung hăng vỗ trúng ngực Bùi Lăng!

Ầm!

Bùi Lăng không tự chủ được bay ngược ra, lăn trên mặt đất, cả người đầy bụi đất nhưng ngoại trừ chút cảm giác đau đớn, thì lông tóc không tổn hao gì.