Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 180: Diễn võ trường, giếng cổ (2)




"Là người trong đội ngũ Bạch Huống!"

...

Ao sen sân sau.

Phong cảnh lá xanh biếc hoa hồng như vẽ đã hoàn toàn thay đổi.

Lá sen, hoa sen khô héo đầy hồ, vốn là ao nước trong veo gợn sóng, cũng hóa thành một ao máu, phía trên trôi nổi đầy chân cụt tay đứt, thỉnh thoảng còn có lục phủ ngũ tạng chìm nổi, mùi tanh ngập trời khiến người ta buồn nôn.

"Cũng may có Quản sư tỷ ở đây." Bên hồ, mấy tu sĩ vẫn chưa hết sợ hãi, đều nhìn về phía Quản Tuyết Nhị với ánh mắt cảm kích, "Thật không ngờ, toàn bộ tộc Hàn thị lại táng thân trong hồ sen này."

"Cũng không biết là ai ra tay, rõ ràng không đặt Thánh tông ta vào mắt!"

"Nhờ có Quản sư tỷ thực lực cao cường, nếu không vừa nãy bị những yểm ngẫu này vây công, chắc chắn chúng ta sẽ phải chịu thiệt thòi lớn."

"Không sai, dường như tu vi của sư tỷ lại tinh tiến..."

"Mảnh yểm ngẫu này không phải trồng bằng cách bình thường." Quản Tuyết Nhị lại không để ý tới những lời nịnh nọt này, từ trước đến nay vẻ mặt nàng luôn quyến rũ xinh đẹp, vậy mà lúc này lại hơi nghiêm túc và không vui, "Một khi rời khỏi huyết trì này sẽ khô héo... Đã qua thời gian dài như vậy, chúng ta lại không thu hoạch được gì, nhanh đến giếng cổ sau núi xem một chút."

Nữ tu váy hồng trước đó vô thức hỏi: "Quản sư tỷ, vì sao không đi diễn võ trường? Hình như nơi đó gần hơn chút."

"Diễn võ trường?" Quản Tuyết Nhị nhìn nàng như đang nhìn một kẻ ngu, "Chỗ chúng ta cách diễn võ trường rất gần, nhưng so sánh với giếng cổ sau núi, cũng chỉ gần một chút mà thôi. Vị trí của đám người Đường Nam Trai và Tiêu Phác ở ngay bên cạnh diễn võ trường."

"Đã lâu như vậy, chắc chắn bọn họ đã sớm đi xem qua, hoặc là đang trên đường đến."

"Hơn nữa, diễn võ trường nhiều người phức tạp, vốn không thích hợp giấu thứ quan trọng. Ngược lại giếng cổ sau núi kín đáo, người có thể đến đó đều là dòng chính Hàn gia. Khả năng Hàn gia thiết lập bảo khố ở chỗ đó cũng cực cao."

Tất cả mọi người nghe vậy âm thầm gật đầu: "Đều nghe Quản sư tỷ."

"Động tác nhanh lên." Quản Tuyết Nhị nghiêm mặt nói, "Mặc dù dựa theo ước định, đan phương Trúc Cơ và tâm đắc Trúc Cơ sẽ cùng hưởng, nhưng chưa nói đến Xích Tu Đằng rất trân quý, chỉ nói chúng ta chưa từng thấy đan phương Trúc Cơ và tâm đắc Trúc Cơ, nếu bị đội ngũ lấy được trước xuyên tạc hoặc là giấu giếm một hai, không phải cũng là tai hoạ ngầm sao?"

Dù sao, nếu là đội ngũ của nàng đạt được hai thứ này, trừ khi thật sự không kịp, nếu không nàng chắc chắn phải "tu sửa" một chút, lại chia sẻ cho những người khác.

Từ góc độ của mình, Quản Tuyết Nhị không tin đồng môn sẽ là loại lương thiện gì.

Vẫn là mình tự tay nắm giữ đồ tốt mới có thể yên tâm!

Một đoàn người bị nàng thúc giục, vội vàng chạy tới sau núi.

Mặc dù giếng cổ sau núi và từ đường Hàn thị đều ở trên núi, nhưng phương hướng khác biệt.

Vì vậy, đám người Quản Tuyết Nhị đi một con đường khác.

Con đường này rất rộng rãi, mấy người đi song song không có vấn đề, hai bên cắm hàng rào trúc cao cỡ một người, trên hàng rào đầy hoa cỏ, có lẽ quá lâu không ai cắt tỉa, những hoa cỏ này không được thường xuyên cắt tỉa, gọn gàng tinh xảo như trong đại trạch giàu có bình thường.

Mà giống như cỏ dại ở nơi hoang vu dã ngoại, sinh trưởng cực tốt không hề gọn gàng, thoạt nhìn lại rất giống dã thú.

Chỉ là sau khi vượt qua đỉnh núi, tiến vào sau núi, có lẽ vì khuất ánh mặt trời, xung quanh lập tức lạnh xuống.

Dường như hoa cỏ leo trên hàng rào cũng có chỗ thay đổi.

Trên cánh hoa vốn tươi tắn đáng yêu dần xuất hiện lốm đốm lấm tấm đường vân.

Thoạt nhìn những hoa văn kia như quỷ mị, gió nhẹ thổi tới, hoa lá trên hàng rào hơi rung nhẹ.

Cứ như có vô số yêu quỷ vờn quanh.

Thế nhưng, đám người Quản Tuyết Nhị hoàn toàn không sợ, sau khi đi đường vội vã, chẳng mấy chốc bọn họ đã thấy gốc cây hòe cao lớn cổ kính kia.

"Dựa theo bản đồ đánh dấu, giếng cổ ở ngay dưới cây." Nữ tu váy hồng vui mừng, không nhịn được bước nhanh hơn.

Chỉ là mới bước một bước, đột nhiên cảm giác được giẫm lên thứ gì.

Nàng tùy ý cúi đầu xem xét, cả người lập tức cứng đờ: Trong bụi cỏ một cái tay gãy, huyết nhục hoàn toàn không có, vẫn nắm thật chặt một cây thủ trượng.

Độc Hỏa Huyết Giao Trượng!

Nữ tu váy hồng lập tức dừng chân, chỉ cảm thấy như một thùng nước đá dội xuống từ trên đầu!

Phát hiện ra sự khác thường của nàng, Quản Tuyết Nhị khẽ nhíu mày đang định hỏi, khóe mắt liếc qua cũng thấy Độc Hỏa Huyết Giao Trượng, con ngươi không khỏi co rụt lại: "Bạch Huống từng tới?"

Nàng vô thức nhìn về phía cây hòe cao lớn đã cách không xa, dưới tàng cây hoè, thành giếng cổ thấp thoáng như ẩn như hiện giữa cây xanh.

Một cây một giếng yên lặng, bình tĩnh thong dong.

Ngõ hẻm.

Đường Nam Trai dẫn đầu, sáu tên tu sĩ áo bào trắng sắc mặt tái xanh nhanh chân đi về phía trước.

Ven đường, thỉnh thoảng có quỷ mị lóe lên một cái rồi biến mất, bảy người đều coi như không thấy, chỉ có cản trên đường mới bị bảy tám đạo thuật pháp đồng thời bao phủ, hôi phi yên diệt ngay tại chỗ.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tới sân nhỏ trồng giàn tử đằng.

Linh Lý dưới giàn trồng hoa phát hiện trên thân người đến quanh quẩn sát ý, bị kích thích hung tính, điên cuồng nhảy ra mặt nước muốn cắn xé thịt người.