"Làm sao bây giờ?" Bùi Lăng nhìn nàng thầm nghĩ, mình cướp Chủng Ngọc Đan của vị sư tỷ này, chiếm Cửu Minh Hàn Tuyền Thủy của nàng, còn suýt nữa cùng tắm uyên ương với nàng, cuối cùng hại nàng tôi luyện thân thể thất bại gặp nguy hiểm nhưng vẫn còn sống... Nghĩ cũng biết, một khi Kim Tố Miên tỉnh lại, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Không có chỗ dựa cấp bậc Trịnh Kinh Sơn ra mặt nói giúp, căn bản không có cách nào giải quyết vấn đề này.
Dù sao đổi chỗ để suy nghĩ, nếu có người cướp Chủng Ngọc Đan do hắn vất vả luyện chế, sau đó còn... Không có sau đó, người này phải chết!
Liên tục cân nhắc, Bùi Lăng mở ra một cái bình ngọc, cẩn thận đổ ra một viên đan dược đen nhánh lớn khoảng ngón cái.
Viên đan dược kia tản ra một mùi thơm đắng chát, nhưng sau khi ngửi được, lại cảm thấy trong đầu trong trẻo.
"An Hồn Đan..." Bùi Lăng dò xét vài lần, thầm nghĩ, "Dựa theo lời nói của Bách Bảo lâu, đan dược này am hiểu an thần dưỡng hồn, người dùng sẽ liên tục ngủ say tròn một tháng, tẩm bổ hồn phách, uẩn dưỡng tinh thần trong giấc mộng... Là một trong những đan dược thiết yếu của luyện đan sư, cũng là một trong những đan dược trân quý nhất của Luyện Khí kỳ."
"Dù là chỗ của Kim sư tỷ, cũng chỉ có bốn viên."
"Trước tiên ta để nàng ăn vào một viên, ngày mai thay nàng đi làm nhiệm vụ Hàn thị sơn trang."
"Chờ hoàn thành nhiệm vụ trở về, nếu Trịnh sư huynh đã trở về, vậy đương nhiên là tốt nhất."
"Nếu đến lúc đó Trịnh sư huynh còn ở bên ngoài, vậy ta lại cho Kim sư tỷ ăn một viên."
"Tin tưởng trong thời gian hai viên An Hồn Đan, đã đủ để Trịnh sư huynh trở về chủ trì đại cục."
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng âm thầm thấy may mắn vì đã tìm được một bắp đùi như Trịnh Kinh Sơn.
Nếu không lần này hắn chắc chắn phải chết.
Xác định Kim Tố Miên không có việc gì, lại đồng ý ngày hôm sau làm nhiệm vụ thay nàng, Bùi Lăng dành thời gian trở lại đan phòng thu hồi Yếm Sinh Đao và vật tùy thân.
Hôm sau trời vừa sáng, hắn vừa kết thúc một trận uỷ thác tu luyện, ngoài động phủ đã vang lên giọng nói của Lỗ Lục Tường: "Nên xuất phát rồi."
Hắn vội vàng cầm minh bài của Kim Tố Miên đi ra ngoài, chỉ thấy Lỗ Lục Tường lạnh lùng đứng trên hoa đăng, "Đi lên."
"Hôm qua ta đã nói với Trương Thạc sư huynh việc ngươi dùng tiền tham gia nhiệm vụ lần này thay sư muội." Sau khi Bùi Lăng bước vào hoa đăng, Lỗ Lục Tường lấy ra minh bài trước, để hắn cũng nhận nhiệm vụ, tiếp theo bấm niệm pháp quyết để hoa đăng bay về hướng tây nam, nàng nhìn thẳng phía trước cũng không nhìn Bùi Lăng nói, "Trương Thạc sư huynh và mấy vị đồng môn cũng không quá vui lòng, cuối cùng vẫn là nể mặt Kim sư muội, mới đồng ý cho ngươi tham gia."
"Cho nên đợi lát nữa có lẽ sẽ có người muốn xem thử thực lực của ngươi, ngươi không cần nương tay."
"Thánh tông ta luôn là cường giả vi tôn."
"Thực lực ngươi càng mạnh, đến lúc đó sẽ nhận được càng nhiều chỗ tốt."
"Đừng làm mất mặt Kim sư muội."
Bùi Lăng gật đầu: "Đa tạ sư tỷ chỉ dẫn."
Lỗ Lục Tường duy trì vẻ ngoài cao ngạo lạnh lùng một lát, thấy nãy giờ Bùi Lăng không nói gì, cuối cùng không nhịn được: "Ngươi và Kim sư muội quen biết lúc nào?"
Hơn một tháng trước...
Lúc ấy ngươi cũng có mặt.
"Được một khoảng thời gian rồi." Bùi Lăng bình tĩnh nói, "Tố Miên là một nữ hài tử rất tốt."
Lỗ Lục Tường cười lạnh: "Đương nhiên."
Bây giờ nàng nhìn Bùi Lăng cực kỳ không vừa mắt, lại không nói được lời nào, trong lòng bực mình, mãi cho đến khi hoa đăng hạ xuống một vách núi rộng rãi, mới lạnh như băng mở miệng: "Đến rồi."
Bùi Lăng chưa từng tới vách núi ở trên ngọn núi này, chỉ thấy cả ngọn núi cỏ cây sum suê, đôi khi còn thấy kỳ trân dị thú ẩn hiện.
Trong rừng có rất nhiều loại Bích Đồng Sơn Tước đuôi đỏ, lông vũ xinh đẹp đáng yêu, hoặc đậu hoặc bay trong rừng, tiếng chim hót chiêm chiếp xen lẫn tiếng suối, càng có vẻ thanh u.
Chỉ là chỗ vách núi mà bọn họ đang hạ xuống lại không có một ngọn cỏ, trên mặt đất có vô số vết đao.
Bùi Lăng cùng Lỗ Lục Tường đi xuống hoa đăng, trên áo bào lập tức xuất hiện mấy lỗ thủng, làn da ở chỗ thủng cũng cảm giác hơi đau nhói.
Hắn không khỏi khẽ giật mình, nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy kẻ địch.
"Nơi này là Minh Nhận nhai." Lỗ Lục Tường thấy động tác của hắn, cười nhạo một tiếng, nói, "Thánh tông ta có tiền bối từng tu luyện Hàn Minh đao pháp ở đây, sau khi thiên trường địa cửu, đao ý tản vào vách núi, không những cỏ cây khó mà sinh tồn, đao khí để lại còn bị những tu sĩ cũng tu luyện đao pháp hấp dẫn."
"Từ mấy năm trước ngay cả đao tu trong nội môn cũng đặc biệt tới đây lĩnh hội."
"Nơi này rất nổi tiếng ở ngoại môn, nhất là tu sĩ luyện đao gần như không ai không biết."
Nàng từ tốn nói, "Nhưng hình như ngươi lại không biết?"
Bùi Lăng khẽ nhíu mày, đang muốn mở miệng, cách đó không xa đột nhiên có người nói tiếp: "Lỗ sư muội, đây đã là việc rất lâu trước kia, bây giờ đao ý lưu lại nơi đây mười không còn một, cho dù là đao tu Luyện Khí kỳ cũng có rất ít người đặc biệt tới."
Hai người nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam từ áo bào đỏ dáng người cao lớn đang bước đến đón, vừa đi vừa nói.