Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 149: Việc xen vào lúc luyện đan (2)




Không lý nào Bùi Hồng Niên lại là liếm cẩu thật.

Còn liếm loại nữ tử đào mỏ đẳng cấp thấp?

Tôn Ánh Lan thấy hắn im lặng, ý cười ở khóe miệng càng sâu hơn, tiến lên trước một bước, cả người ngã vào trong ngực hắn: "Sư đệ, ngươi cảm thấy..."

Còn chưa nói dứt lời, Bùi Lăng đã cảnh giác tránh ra sau một khoảng cách, linh lực phun trào, vận sức chờ phát động, trầm giọng nói: "Ý của sư tỷ là, ngươi đại diện một thế lực nào đó tới mời ta sao?"

Hắn không có bất kỳ hảo cảm gì với Tôn Ánh Lan, cũng không hề tin tưởng, chú ý tới dường như đối phương đổi cách để nhào lên người mình, theo bản năng nghi ngờ nàng muốn hạ độc thủ.

Nhân lúc di chuyển bước chân, âm thầm điều chỉnh Yếm Sinh Đao đến một vị trí thuận tiện rút đao.

Dù sao loại tông môn cái gì cũng có thể dùng linh thạch để giải quyết thế này, Bùi Lăng không hề có cảm giác an toàn, có vết xe đổ của ba người Miêu Thành An, càng khiến hắn nhận định tình huống hơi bất bình thường, phải dốc hết sức ra tay đối phó!

"Ta đại diện cho chính ta." Sắc mặt Tôn Ánh Lan cứng đờ, nhịn xuống lửa giận, sau khi đứng vững lại liếc mắt đưa tình với hắn, nũng nịu nói, "Ví dụ việc Loa Sơn thành, nếu sư đệ cảm thấy hứng thú, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết kết quả điều tra của Chấp Sự đường."

Nàng nói vậy, đương nhiên vì thể hiện ra tin tức của mình rất linh thông cho Bùi Lăng biết.

Chỉ là Bùi Lăng đã ôm bắp đùi Trịnh Kinh Sơn, tất nhiên lúc này không hề dao động, mỉm cười nói: "Sư tỷ không có chuyện gì khác, thứ cho ta không thể ở lại lâu."

Nói xong liền muốn rời khỏi.

"Ngươi dừng lại!" Sắc mặt Tôn Ánh Lan hơi trầm xuống, giang hai cánh tay cản ở trước mặt hắn, quát khẽ, "Bùi Lăng, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Ngươi cho rằng ngươi may mắn tiến vào Thánh tông, thì có thể muốn làm gì thì làm? Ta cho ngươi biết, Thánh tông có rất nhiều ngoại môn đệ tử, ngươi chỉ là một người tầm thường nhất trong số đó thôi."

"Nếu thích hành động một mình, thanh cao kiêu ngạo, ngươi nhất định sẽ hối hận!"

Thấy Bùi Lăng không nghe theo, vẫn muốn rời khỏi, trong lòng Tôn Ánh Lan giật mình, không quan tâm tiến lên ôm chặt lấy hắn: "Ngươi..."

Còn chưa nói hết câu, lại phát hiện mình bị một luồng lực cực mạnh đẩy ra!

Bùi Lăng dứt khoát lưu loát ném nàng ra, cổ tay khẽ đảo đã rút ra Yếm Sinh Đao, vô cùng cảnh giác đối mặt với nàng, từng bước một lùi lại đến khoảng cách cho rằng nàng không thể đánh lén, lúc này mới xoay người, vội vàng rời đi.

"Ánh Lan sư muội!" Bùi Hồng Niên đứng nơi xa không chớp mắt nhìn bọn họ, thấy thế này không khỏi hoảng sợ, trong chốc lát cũng không nhớ phải ngăn cản Bùi Lăng, cuống quít tiến lên đỡ Tôn Ánh Lan, "Sư muội ngươi thế nào?"

Tôn Ánh Lan nửa quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Lăng, đột nhiên nắm chặt vạt áo hắn ta, cuồng loạn hô: "Thế nào? Ngươi không thấy sao? Bùi Lăng xúc phạm ta!"

Bùi Hồng Niên giật mình, nói: "Thế nhưng..."

"Nhưng cái gì?" Tôn Ánh Lan cười lạnh, "Hắn xúc phạm ta, ta lôi kéo không cho hắn đi, hắn lại ra tay với ta... Ngươi chỉ đứng bên cạnh nhìn, không hề làm gì? Ngươi còn là nam nhân không!"

"Sư muội ngươi đừng nóng giận, ta... Ta đi bẩm báo Chấp Sự đường." Bùi Hồng Niên chân tay luống cuống, theo bản năng nói, "Đến lúc đó, tông môn..."

Tôn Ánh Lan mắng: "Tên phế vật này! Bẩm báo Chấp Sự đường có tác dụng gì? Chỉ phạt hắn một ít linh thạch thôi, linh thạch cũng là Chấp Sự đường thu lấy, sẽ không đền bù cho ta. Đến lúc đó việc lan truyền ra, người người đều cười ta, ngươi hài lòng chưa?"

Vừa nói vừa khóc lên, "Ta nể mặt của ngươi, mặc dù hắn lỗ mãng vô lễ, dù sao cũng là tộc đệ của ngươi, cho nên nghe nói việc Loa Sơn thành, dự định lộ ra chút tin tức cho hắn biết, để hắn tránh thoát một kiếp này. Không ngờ... Không ngờ hắn lại phát rồ như thế!"

Thấy Bùi Hồng Niên ngơ ngác nhìn mình, dường như không biết nên làm thế nào cho phải, trong lòng nàng tức giận, nước mắt rơi nhanh hơn, "Ngươi là đồ bỏ đi, ngươi căn bản cũng không quan tâm ta."

"Nếu trong lòng ngươi thật sự có ta, tiếp theo phải nhớ kỹ cho ta, là Bùi Lăng xúc phạm ta, có nghe không?!"

...

Bùi Lăng không thèm để ý chuyện không thể không nói giữa tộc huynh và nữ đào mỏ, hắn lại xếp hàng thuê một phòng luyện đan Đinh cấp, sau khi đi vào, theo thường lệ kiểm tra xung quanh một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, liền ra tay đẩy đan lô trong phòng luyện đan vào góc phòng, đổi thành lò luyện đan lấy được từ chỗ Trịnh Kinh Sơn.

Sau đó lại cẩn thận thẩm tra đối chiếu dược liệu vừa mua, lúc này mới gọi hệ thống trong ý niệm: "Hệ thống, ta muốn luyện đan!"

Lúc Bùi Lăng đang chuyên tâm luyện đan, khuôn mặt Tôn Ánh Lan tối tăm trở lại chỗ ở trên Hòe m phong.

Nàng vừa mở trận pháp tiến vào tiểu viện, đã thấy Lý Thực đang cà lơ phất phơ ngồi dựa vào dưới hiên, thân thể lập tức cứng đờ.

"Lý sư huynh..." Nếu có thể, Tôn Ánh Lan hận không thể quay đầu bỏ chạy.

Nhưng thấy Lý Thực ung dung xoay đầu lại nhìn mình, nàng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, chậm rãi đi ra phía trước, nũng nịu nói, "Sao ngươi..."

Còn chưa nói hết câu, Lý Thực nhấc chân một cước đạp bay nàng ra ngoài!

Tôn Ánh Lan đập mạnh vào trên cửa viện, vừa rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu.