Bùi Lăng thu hồi minh bài, hơi kiêng dè nhìn xung quanh, lúc trước Ngô Đình Hi vừa lấy ngọc giản ra, hệ thống đã lập tức chủ động thu nhận sử dụng Vô Danh công pháp, không ngờ ở Chư Pháp các này, lại chỉ có thể thu nhận sử dụng công pháp đã hối đoái... Xem ra nơi này không đơn giản.
Hắn không dám ở lại lâu, nhanh chóng đi xuống lầu.
Xuống đại sảnh dưới lầu, chỉ thấy bốn vách tường không cửa, dựa theo nhắc nhở của chữ trên tấm bia, hắn tiến lên chạm vào bia đá, chỉ cảm thấy cả người hoảng hốt.
Lúc lấy lại tinh thần, đã đứng bên ngoài Chư Pháp các.
Hắn phân biệt phương hướng, tìm ra một góc hẻo lánh không có ai ở ngọn núi này, kiểm tra cảnh vật xung quanh một chút, sau khi xác nhận không có vấn đề, gọi hệ thống: "Hệ thống, ta muốn tu luyện 【 Khô Tâm thuật 】 ."
Hệ thống: "Leng keng! Hệ thống tu chân trí năng hết lòng trung thành phục vụ ngài..."
Đúng vào lúc này, trong tiểu viện hoa tươi vờn quanh ở Hòe m phong.
Tôn Ánh Lan hơi nhíu mày, nghe một nam tu trước mặt rất cung kính bẩm báo: "Tôn sư muội, ngươi muốn biết tình hình hiện tại của đám người Trần Hoàn như thế nào, ta đã đi nghe ngóng được. Trước đó vài ngày bọn họ nhận mấy nhiệm vụ bên Loa Sơn thành, nhưng vận khí không tốt, toàn bộ đã chết trong tay một con Nhân Diện Chu đột nhiên xuất hiện."
"Ngược lại đệ tử mới bị bọn họ lừa gạt ra ngoài dự định luyện Chiêu Hồn Phiên, cũng chính là Bùi Lăng – tộc đệ của Bùi Hồng Niên lại may mắn còn sống."
"Sau khi Bùi Lăng về tông còn bẩm báo việc này với Chấp Sự đường, vì thế Chấp Sự đường đặc biệt điều động nhân thủ đến đó điều tra, có lẽ sẽ trở về trong hai ngày tới."
"Nếu sư muội muốn biết cụ thể hơn, đến lúc đó ta lại đi..."
"Ngươi nói cái gì?" Trong mắt Tôn Ánh Lan lóe lên vẻ khác lạ, cắt ngang lời nói của hắn ta, "Đám người Trần Hoàn đều đã chết? Sao Bùi Lăng kia còn sống được?"
Nam tu nói: "Sư muội, điều này không được rõ lắm, nghe nói hắn vận khí tốt, nhanh chóng chạy vào Loa Sơn thành, được thành chủ Loa Sơn thành che chở."
Tôn Ánh Lan nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Vậy Chiêu Hồn Phiên đâu? Bùi Lăng có lấy được Chiêu Hồn Phiên không?"
"Hẳn không." Nam tu lắc đầu, nói, "Nghe nói sau khi thành chủ Loa Sơn thành cứu Bùi Lăng kia, còn muốn tiếp tục đi cứu đám người Trần Hoàn, chỉ là đi chậm một bước, chỉ đoạt lại mấy thứ Chiêu Hồn Phiên này... Bây giờ Chiêu Hồn Phiên kia đang nằm trong tay thành chủ Loa Sơn thành, nói là muốn chờ sau khi Chấp Sự đường tra rõ lại suy tính."
"Đi chậm một bước?" Ánh mắt Tôn Ánh Lan lóe lên, hơi cười lạnh, trong lòng tự nhủ hẳn là đi rất đúng lúc mới đúng, chỉ sợ vị thành chủ Loa Sơn thành kia không phải không thể cứu đám người Trần Hoàn, mà mượn danh nghĩa Nhân Diện Chu tiễn những người kia một đoạn đường.
Thậm chí, sở dĩ đám người Trần Hoàn gặp Nhân Diện Chu, e rằng cũng có liên quan đến vị thành chủ này!
Thì ra là thế.
Nàng đã nói Bùi Lăng bị đám người Trần Hoàn đưa ra ngoài, sao có thể còn sống trở về?
Chắc là thành chủ Loa Sơn thành ý đồ giết người đoạt bảo, dẫn Nhân Diện Chu đến diệt đám người Trần Hoàn, lại sợ tông môn truy tra ra, hắn ta lấy tu vi Trúc Cơ tính toán đệ tử Luyện Khí kỳ, phải giao nộp khoản tiền phạt kếch xù, cho nên giữ lại Bùi Lăng làm dê thế tội.
Tôn Ánh Lan chỉ cảm thấy chợt hiểu rõ ràng.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy hình như còn có nội tình khác: "Không nghe nói thành chủ Loa Sơn thành có quan hệ gì với một mạch Chiêu Xuyên... Hơn nữa, ít ngày nữa chấp sự đi Loa Sơn thành điều tra sẽ về, vì sao ngay lúc này lại để ta chia rẽ mối quan hệ của Bùi Hồng Niên và Bùi Lăng chứ?"
Nàng cúi đầu suy nghĩ, dặn nam tu trước mặt: "Ngươi đi tìm Bùi Hồng Niên, để hắn nhanh tới gặp ta."
Một lát sau, Bùi Hồng Niên chạy chậm cả quãng đường đi vào sân nhỏ, thấy dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Tôn Ánh Lan cũng không thèm để ý, cười làm lành nói: "Sư muội, ta..."
"Bây giờ tộc đệ Bùi Lăng của ngươi đang ở đâu?" Tôn Ánh Lan không nhịn được cắt ngang lời nói của hắn ta.
Bùi Hồng Niên khẽ giật mình, vội nói: "Sư muội, ngươi quên rồi sao? Lần trước ngươi nói không thích hắn, muốn ta không để ý hắn, cho nên những ngày này, ta chưa từng gặp hắn, hắn có đi tìm ta một lần, còn bị ta đuổi đi."
"Chính ta đã nói sao ta không nhớ rõ?" Tôn Ánh Lan tức giận nói, "Cần ngươi tới nhắc nhở sao? Bây giờ ta đột nhiên muốn gặp hắn, ngươi nhanh đi!"
"Sư muội, vì sao ngươi..." Bùi Hồng Niên nghi ngờ, chỉ là vừa nói được nửa câu, Tôn Ánh Lan đã cầm chén trà đập tới: "Còn đứng ngây đó làm gì? Cút!"
Bùi Hồng Niên giật mình, không dám tiếp tục hỏi nhiều, liên tục không ngừng trấn an: "Vâng vâng vâng, ta đi tìm ngay, đi tìm ngay, sư muội đừng nóng giận... Ta đi ngay!"
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng luống cuống của hắn ta, trong lòng Tôn Ánh Lan càng ghét bỏ, hất cằm với nam tu chạy việc, "Ngươi cũng đi cùng đi!"
Thấy trong viện trống rỗng chỉ còn một mình nàng, vẻ mặt nàng mới dịu đi một chút, híp mắt như có điều suy nghĩ.
Vào lúc này, ở trong góc hẻo lánh của một ngọn núi không biết tên, hệ thống uỷ thác tu luyện vừa kết thúc: "Leng keng! Lần tu luyện này kết thúc ở đây. Cảm ơn ký chủ đã sử dụng hệ thống tu chân trí năng, một lần ủy thác, không lo phi thăng! Rất mong ngài chia sẻ đánh giá việc tu luyện, nếu hài lòng xin cho khen ngợi năm sao!"