Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 135: Đồ tộc lệnh (1)




"Sư tỷ, ngươi sao thế?" Bùi Lăng thoi thóp, vẻ mặt lại rất tỉnh táo, nhân lúc u Dương Tiêm Tinh đang chiếm ưu thế, hắn hỏi, "Ngươi sẽ xảy ra chuyện sao?"

"Ta không sao, chưa tới một giáp, nàng không thể làm gì ta." u Dương Tiêm Tinh khẽ giật mình, không ngờ đã đến lúc này, Bùi Lăng còn lo lắng cho nàng, kìm nén cảm xúc khó hiểu trong lòng, nàng nhanh chóng nói, "Bây giờ ta giải Cốt Sinh Hoa cho ngươi, ngươi lập tức trốn, trốn càng xa càng tốt, nhưng tuyệt đối đừng tới gần phía đông còn có phía đông nam."

Bùi Lăng nói: "Được!"

Thật ra lúc hắn bị tập kích đã có thể sử dụng Bách Lý Độn Hình Phù mà Trịnh Kinh Sơn cho để rời đi, nhưng u Dương Tiêm Tinh tận tâm tận lực với hắn, hắn cũng không thể không nói một câu nào đã một mình chạy trốn.

Nhưng bây giờ hiểu rõ tình huống, ở lại không làm được chuyện gì, ngược lại còn mất mạng, vậy... Bùi Lăng đang muốn phát động phù lục, giữa khoảng không ở trước mặt đột nhiên không có dấu hiệu nào xuất hiện một bộ cung trang quen thuộc.

Hiểu Nghê?

Tại sao nàng lại ở chỗ này?

Bùi Lăng không khỏi khẽ giật mình.

u Dương Tiêm Tinh phát hiện ra đang muốn quay đầu, khuôn mặt lại kịch liệt biến ảo một hồi, bỗng nhiên đổi thành u Dương Tiêm Mộng.

Xiềng xích bạch cốt vang lên rầm rầm, đang muốn tiến một bước giết chết Bùi Lăng, nhưng Hiểu Nghê chỉ yên tĩnh nhìn một cái, Cốt Sinh Hoa trên người Bùi Lăng đã mất yên lặng khô héo!

"!" Hiển nhiên u Dương Tiêm Mộng cũng sợ hãi, đột nhiên xoay đầu một trăm tám mươi độ, nhưng chưa thấy rõ sau lưng, Hiểu Nghê đứng xa duỗi ngón tay điểm vào nàng một cái, chỉ thấy đầu nàng răng rắc răng rắc lại quay trở về, "rầm" một tiếng ngã trên đất.

Bùi Lăng thuần thục giật Cốt Sinh Hoa và xiềng xích còn sót lại trên người mình xuống rồi ném đi, vội vàng tiến lên nói lời cảm tạ: "Đa tạ Hiểu Nghê cô nương."

Hiểu Nghê bình thản liếc hắn một cái, mái tóc đen sau đầu tóc đột nhiên dài ra, một phát quấn lấy hắn và u Dương Tiêm Tinh.

Bùi Lăng căn bản không kịp mở miệng hỏi thăm, cả người đã rơi vào trong hốt hoảng, cũng không biết trải qua thứ gì, chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần đã đứng trước cửa Khô Lan tiểu viện.

Bên cạnh là U Minh Xá Nữ quan và u Dương Tiêm Tinh ngất xỉu trên nắp quan tài.

Về phần Hiểu Nghê, đã sớm không thấy bóng dáng.

Hắn lấy lại bình tĩnh, trước tiên kiểm tra xem u Dương Tiêm Tinh còn sống không, lúc này mới tiến lên gõ cửa.

Sau một lúc lâu, sắc mặt Trịnh Kinh Sơn tái xanh gọi một nữ đệ tử đến đưa u Dương Tiêm Tinh đi: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

"Hồi Trịnh sư huynh, hóa ra Tiết Huỳnh kia là người của Miêu Thành Dương, còn có Phương Cát, sau khi Miêu Thành Dương xuất hiện..." Bùi Lăng vội vàng nói đại khái việc đã trải qua, Trịnh Kinh Sơn nghe vậy nổi giận bừng bừng, không chờ hắn nói xong đã ngắt lời: "Miêu Thành Dương là chủ một mạch lại tự mình ra tay truy sát một ngoại môn đệ tử, thật sự không biết xấu hổ!"

"Còn có Tiết Huỳnh, tên súc sinh này, tư chất của hắn cực thấp, năm đó chỉ may mắn mới Trúc Cơ, tình cảnh ở trong nội môn rất gian nan, liên tục bước đi khó khăn, nếu không phải lúc đầu ta mềm lòng thu nhận hắn về dưới trướng, hắn có thể sống đến này hôm nay hay không cũng là vấn đề."

"Hắn lại làm ra việc ăn cây táo rào cây sung thế này!"

"Ngươi nói hắn bị ngươi luyện thành ngoại sát của Huyết Sát đao pháp? Luyện tốt lắm!"

"Cái thứ lấy oán trả ơn này, dù không chết trong tay ngươi, sau khi trở về lão tử cũng sẽ tự mình ra tay, nghiền xương hắn thành tro!"

"Về phần Phương Cát..."

Nhắc đến tu sĩ kiêm tu y độc này, sắc mặt Trịnh Kinh Sơn thay đổi thất thường trong chốc lát, mới tiếp tục mắng, "Lúc trước ta bồi dưỡng hắn ta đủ kiểu, ngay cả con U Hoàng Cổ kia cũng là là ta đặc biệt lấy cho hắn. Không ngờ tên khốn này lại tham sống sợ chết như thế, quả thực chết chưa hết tội."

Trong lòng hắn ta đau đớn, Phương Cát chết thì cũng thôi đi, con U Hoàng Cổ kia lại có tư chất trở thành U Hoàng Cổ Vương, vốn tưởng Phương Cát chắc chắn có thể bồi dưỡng nó, đến lúc đó cũng bớt chút sức lực của mình, không ngờ người sư đệ này phế vật như thế.

Trịnh Kinh Sơn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏi: "Vậy các ngươi làm thế nào chạy thoát?"

"Lúc Miêu Thành Dương đang muốn ra tay, đột nhiên biến mất không thấy." Bùi Lăng kể lại chi tiết, "Trước đó u Dương sư tỷ vì cứu ta, mở ra U Minh Xá Nữ quan, đến mức chúng ta vừa rời khỏi Cốt Hạc chiểu trạch không lâu, sư tỷ đột nhiên biến thành khuôn mặt nữ đồng trong quan tài, tiếp theo muốn giết ta... Cũng may Hiểu Nghê cô nương xuất hiện ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngăn cản sư tỷ đưa chúng ta trở về. Ta nghĩ chắc Miêu Thành Dương cũng bị Hiểu Nghê cô nương đưa đi."

Trịnh Kinh Sơn nghe vậy thầm gật đầu, hắn ta đã nói mà, nếu Bùi Lăng này là thiên tài mà sư tỷ nhìn trúng, sao bên sư tỷ lại không sắp xếp gì chứ?

Hắn ta mong đợi hỏi: "Vậy Miêu Thành Dương chết chưa?"

"Hồi sư huynh, ta cũng không biết." Bùi Lăng nói, "Sau khi hắn đột nhiên biến mất, cho đến khi ta bị Hiểu Nghê cô nương mang về cửa Khô Lan tiểu viện, đều không xuất hiện nữa."

Trịnh Kinh Sơn cảm thấy hơi tiếc hận, chưa nói đến thù hận giữa hắn và Miêu Thành Dương, mấu chốt là bây giờ một mạch Kiêm Tang rất suy sụp, nếu Miêu Thành Dương chết ngay lúc này, một mạch Chiêu Xuyên không hề đề phòng, biết đâu mạch của mình sẽ có cơ hội nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, khôi phục nguyên khí.