"u Dương Tiêm Tinh, ngươi không biết điều như thế, ngay cả Miêu mạch chủ tự mình mời chào cũng dám từ chối, thật sự đang tự tìm đường chết!"
Phương Cát cũng cười gằn, giả mù sa mưa khuyên nhủ: "Sư tỷ, chim khôn biết chọn cành mà đậu, Miêu mạch chủ có ý tốt, ngươi cần gì bướng bỉnh như thế? Sư tỷ có tư chất xuất chúng, lại có cơ duyên như U Minh Xá Nữ quan, đợi một thời gian chắc chắn tiền đồ rộng mở, nếu chết ở đây, thật sự khiến người ta tiếc hận."
u Dương Tiêm Tinh khinh miệt hơi lườm bọn họ, lắc xiềng xích trong tay một cái, thi khí trong hắc quan càng tăng lên như khói đặc cuồn cuộn, nhanh chóng tràn ngập bốn phía!
Tiết Huỳnh và Phương Cát nghĩ có Miêu Thành Dương ở bên, không hề sợ hãi, một trước một sau đồng loạt ra tay công kích.
Phương Cát càng âm hiểm, không ngừng ra tay với Bùi Lăng được xiềng xích che chở, khiến u Dương Tiêm Tinh phân tâm.
"Các ngươi dám can đảm phản bội mạch chủ, ngày khác mạch chủ bẩm báo Lệ chân truyền, Lệ chân truyền tức giận, thật sự cho rằng một mạch Chiêu Xuyên bảo vệ được các ngươi sao?!" u Dương Tiêm Tinh lấy một chọi hai, vốn cũng không sợ, nhưng lúc này vừa phải bảo vệ Bùi Lăng, vừa phải đề phòng Miêu Thành Dương, trong chốc lát cũng hơi luống cuống tay chân, cuối cùng tức giận nói, "Thứ ăn cây táo rào cây sung, tham sống sợ chết, sao được sống yên lành!"
Phương Cát xem thường nói: "Sư tỷ để tâm vào chuyện vụn vặt, có tư cách gì yêu cầu chúng ta cùng tồn vong với một mạch Kiêm Tang? Lại nói, Lệ chân truyền có thân phận cỡ nào, sao có thể để ý tới loại chuyện nhỏ nhặt này? Đừng nói ngươi và ta chỉ là sâu kiến ở trong mắt nàng, dù Trịnh Kinh Sơn luôn mồm lan truyền có quan hệ mật thiết với Lệ chân truyền, trên thực tế năm đó hắn bị Miêu mạch chủ nhiều lần đánh cho mặt mũi bầm dập ở ngoại môn, có khi nào Lệ chân truyền ra tay vì hắn không?"
"Hơn nữa sư tỷ quên rồi sao?" Tiết Huỳnh cười lạnh bổ sung, "Thánh tông không chỉ có một vị chân truyền! Sau lưng Trịnh Kinh Sơn có Lệ chân truyền, một mạch Chiêu Xuyên cũng có Chu chân truyền ủng hộ."
Lúc đang nói chuyện, ba người đã giao thủ mấy lần, cả người u Dương Tiêm Tinh càng không có nhân khí, thoạt nhìn như hoạt thi biết động đậy, xiềng xích đâm ra từ mặt đất đã tràn đầy trời đất!
Dù sao thực lực của Tiết Huỳnh và Phương Cát vẫn không bằng, sau khi liên tục chịu mấy lần thiệt thòi, thấy Miêu Thành Dương mãi không xuất hiện, chỉ nghĩ hắn ta coi trọng thực lực của u Dương Tiêm Tinh, còn muốn cho cơ hội, Tiết Huỳnh không nhịn được kêu lên: "Miêu mạch chủ, kính xin nhanh chóng ra tay bắt lấy tiện tỳ này! Tính cách tiện tỳ này khác hẳn người thường, luôn tuân thủ hứa hẹn, việc đã đồng ý thà chết cũng không thay đổi... Vì vậy Trịnh Kinh Sơn mới giao phó Bùi Lăng cho nàng. Chỉ sợ mạch chủ có ý tốt, cũng bị nàng coi như lòng lang dạ thú!"
...
Theo một câu nói nhẹ nhàng, sương mù xám trắng trước mặt Miêu Thành Dương lập tức giảm đi, hắn ta hơi hoảng hốt, lại phát hiện không biết mình đã ngồi xuống bên trong lương đình từ lúc nào.
Đối diện là một nữ tử mặc cung trang hơi mờ ảo, tóc mây búi cao, hoa quan ngọc trâm, thoạt nhìn dáng vẻ nhã nhặn như cung nữ trong nhà giàu, chỉ là... Nhìn kỹ lại, từ đầu gối nàng trở xuống cũng không phải thực thể, chỉ có một đoàn hắc vụ ngưng tụ không tiêu tan.
Vào lúc này, đang chậm rãi thả đồ thêu trong tay xuống.
Trong bàn tay tinh tế tái nhợt của nàng là một miếng da người kéo căng trên khung thêu, một bức tranh quỷ đói dưới ánh trăng đã thêu được một nửa, sợi tơ xuyên qua kim nhỏ bằng xương, rõ ràng được chế từ hồn phách mà thành, loáng thoáng truyền ra tiếng kêu rên thê lương.
Hiểu Nghê tạm dừng thêu thùa, đôi mắt màu mực bình tĩnh mắt nhìn Miêu Thành Dương. Miêu Thành Dương chỉ cảm thấy một luồng hàn khí dâng lên từ sau lưng, vô thức rùng mình.
"Mời."
Một tiếng vang nhỏ, trước mặt hắn ta đột nhiên xuất hiện một bát nước trà.
Nước trà kia đen đặc không thấy đáy, chưa vào tay đã cảm nhận được sự lạnh lẽo rõ ràng, nhanh chóng lan tràn ra một khoảng băng sương nhỏ trên bàn đá phủ đầy rêu xanh, dường như có thứ gì đó đang nhanh chóng di chuyển ở bên trong, khiến cho mặt nước hiện ra từng cơn sóng gợn.
Miêu Thành Dương nào dám chạm vào?
Hắn ta hơi cúi đầu, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi Lệ chân truyền có gì phân phó? Hay là cô nương có chỗ nào cần chỉ dạy?"
Đáng chết!
Sao U Hồn thị nữ lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng Miêu Thành Dương vừa sợ hãi vừa nghi ngờ, lần trước hắn ta đánh vào Khô Lan tiểu viện, hành hung Trịnh Kinh Sơn một trận rồi nghênh ngang rời đi ngay trước mặt đệ tử một mạch Kiêm Tang, cũng không thấy bất kỳ một vị U Hồn thị nữ nào ra tay.
Sao bây giờ lại tìm tới cửa?
Cũng không đến mức đã qua nhiều ngày rồi mới chợt nhớ tới ra mặt cho Trịnh Kinh Sơn chứ, chẳng lẽ lại... Là vì Hàn Tủy Hỏa?
Không, chuyện này không thể nào.
Lệ chân truyền có thân phận tu vi cỡ nào, có thể nói nàng và người hầu cận nàng đều không dùng được Hàn Tủy Hỏa.
Vậy là vì sao?
"Đừng chạm vào Bùi Lăng." Ngay lúc suy nghĩ của Miêu Thành Dương thay đổi thật nhanh, vắt hết óc suy đoán, Hiểu Nghê lại bắt đầu thêu thùa, mỗi một châm đâm xuống, da người kéo căng trên khung thêu đều sẽ tuôn ra một vết máu xinh đẹp, cứ như chủ nhân lớp da người còn sống.