Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 122: Kỳ tài ngút trời!




Vì vậy tu sĩ tầm thường đều bắt đầu luyện tập từ phàm hỏa trước, dù sao hỏa diễm phàm tục đã không có uy hiếp gì với người đã bước vào con đường tu sĩ. Lặp đi lặp lại thuần thục Nạp Hỏa quyết, xác nhận không hề có sơ suất, lại ra tay với đan hỏa chân chính.

Với loại người như Bùi Lăng, mới chỉ đạt được Nạp Hỏa quyết đã trực tiếp thu nạp đan hỏa, còn là thứ nổi bật trong đan hỏa bát phẩm, đừng nói u Dương Tiêm Tinh tận mắt thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe!

Nàng vô thức nắm chặt cốt chủy trong tay xương, nhanh chóng phân phó Phương Cát: "Nhanh! Chuẩn bị cứu người!"

"Sư tỷ đừng lo lắng." Phương Cát ngoài miệng nói, "Có thể hắn nắm chắc thì sao?"

Trong lòng lại rất hưng phấn, ước gì Bùi Lăng bị đốt chết ngay tại chỗ!

Dỳ sao nếu một bước nạp lửa nhập thể này thất bại, vậy Hàn Tủy Hỏa gần như không có bất kỳ tổn thất nào.

Bây giờ khốn trận vẫn còn, đám đan hỏa này không có chỗ trốn, Tiết Huỳnh không được u Dương Tiêm Tinh tin tưởng, u Dương Tiêm Tinh lại có tình huống đặc thù không thể dùng Hàn Tủy Hỏa, cơ hội đạt được đan hỏa luyện tủy như thế, ngoại trừ hắn ta còn có thể là ai?

Nghĩ tới đây, đừng nói hắn ta đi cứu người, nếu không phải u Dương Tiêm Tinh ở bên cạnh, thật sự hận không thể giở trò, để Bùi Lăng chết càng nhanh hơn.

Nhưng bảy đầu hỏa xà vừa vào trong cơ thể Bùi Lăng còn chưa kịp cử động, hệ thống đã xe nhẹ đường quen vận chuyển Nạp Hỏa quyết, khiến nó một hóa mười mười hóa trăm, trong khoảnh khắc, mỗi một đầu hỏa xà đều bị phân hoá thành tia lửa mắt thường khó mà phân biệt, dung nhập vận chuyển trong linh lực.

Cùng lúc đó, quanh người Bùi Lăng hiện ra ánh sáng màu xanh thẳm nhàn nhạt, nhuộm dần xuống từ đầu.

Vốn u Dương Tiêm Tinh rất căng thẳng, thấy thế không khỏi mở to hai mắt nhìn!

Kỹ xảo khống chế hỏa của vị Bùi sư đệ này lại cao minh như thế, đâu giống dáng vẻ vừa học được Nạp Hỏa quyết? Đây rõ ràng là quen thuộc trôi chảy!

Tính toán thời gian hắn đạt được môn thuật pháp này, đây là ngộ tính kinh người đến mức nào, lại là thiên phú kinh người đến mức nào!

Xem ra Phương Cát nói rất đúng, bây giờ tình cảnh một mạch Kiêm Tang gian nan, mạch chủ lại không tiếc trả giá lớn bồi dưỡng Bùi Lăng này, quả nhiên không phải không có lý do.

Thiên tài!

Tuyệt thế thiên tài!

Ngay lúc cảm xúc u Dương Tiêm Tinh lên xuống, vô cùng mừng rỡ, sắc mặt Phương Cát lại tái xanh.

Hắn ta còn tưởng mình có cơ hội nhặt nhạnh chỗ tốt, ai biết Bùi Lăng lại thiên phú dị bẩm.

"Đáng chết..." Phương Cát siết chặt hai tay thành nắm đấm, không che giấu được sự ác ý và ghen ghét trong mắt, suy nghĩ thay đổi thật nhanh, "Xem ra lần này mình nhất định không thu hoạch được gì!"

Không chỉ như thế, hắn ta nhanh chóng nghĩ đến, "Bùi Lăng này mới tiến tông được mấy ngày? Còn ở ngoại môn, còn là Luyện Khí kỳ, mạch chủ đã ưu ái như thế. Tiếp theo trên người hắn có Hàn Tủy Hỏa, giá trị chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, chắc chắn mạch chủ càng dốc lòng bồi dưỡng..."

Như thế chẳng phải Bùi Lăng ở ngoại môn, lại chiếm cứ tài nguyên của một mạch Kiêm Tang, đợi đi đến nội môn, vậy càng không cần phải nói, chắc chắn là Bùi Lăng được lựa chọn đủ loại chỗ tốt, phần thừa lại mới đến lượt những người khác.

Lúc này Phương Cát hơi hối hận, sớm biết Bùi Lăng này kinh tài tuyệt diễm như thế, lại được Trịnh Kinh Sơn coi trọng, trước đó thái độ của mình không nên tồi tệ như vậy.

Nhưng dọc theo con đường này, hắn ta đã đắc tội Bùi Lăng nhiều lần.

Dù Bùi Lăng không nói gì, nhưng ai biết trong lòng tiểu tử này có ghi hận hay không?

Nghĩ tới đây, trên mặt Phương Cát lúc xanh lúc đỏ không ngừng thay đổi, tâm trạng không thể bình tĩnh được.

Trên thực tế, lúc này không chỉ Phương Cát hối hận, Tiết Huỳnh ở bên ngoài khốn trận thấy vầng sáng xanh lam trên người Bùi Lăng chậm rãi nhuộm dần, không nhanh không chậm, ung dung không vội, cũng vô cùng ảo não.

Hắn ta là người cũ trong một mạch Kiêm Tang, nếu nói hoàn toàn không có tình cảm với một mạch của mình thì không thể nào.

Vấn đề là sau khi Trịnh Kinh Sơn nhậm chức, bởi vì vị mạch chủ này có ân oán cá nhân với Miêu Thành Dương, một mạch Chiêu Xuyên vốn nước sông không phạm nước giếng lại nhắm vào khắp nơi, đến mức một mạch Kiêm Tang vốn đã yếu thế lại ngày càng sa sút, tài nguyên ngày càng giảm bớt.

Lần này, vốn nội bộ một mạch Kiêm Tang không đồng ý để Trịnh Kinh Sơn mạo hiểm đắc tội trung ngũ mạch tranh giành nhiệm vụ Hàn Tủy Hỏa này.

Nếu không phải Trịnh Kinh Sơn chuyên quyền độc đoán, lại thêm Lệ chân truyền làm chỗ dựa, căn bản sẽ không thông qua đề nghị này.

Tiết Huỳnh đã nhìn rõ ràng quá trình mọi việc, trong lòng rất thất vọng với mạch chủ.

Cũng vô cùng thất vọng với tiền đồ của một mạch Kiêm Tang.

Hắn ta thấy, sớm muộn một mạch này cũng xong đời, hắn ta cũng không muốn cùng gặp xui xẻo.

Nhưng hắn ta không ngờ, Bùi Lăng không hề nổi bật ở ngoại môn, lại có tư chất kinh người như thế!

"Xem ra mạch chủ đã gửi gắm hy vọng vào tiểu tử này?" Tiết Huỳnh chợt hiểu ra, vốn trong lòng đã kiên định phản chiến cũng hơi dao động, "Sớm biết vậy, lần này ta nên tin mạch chủ..."

Nhưng cảm nhận được sự lạnh lẽo của Cốt Sinh Hoa, hắn ta nhanh chóng kiên định với lựa chọn của mình, thầm nghĩ, "Mạch chủ chỉ đang vùng vẫy giãy chết thôi!"