Đoạn thời gian gần nhất, Chu Văn đã hấp thu không ít Nguyên Khí kết tinh, trong đó không thiếu Thần cấp kết tinh, cảm giác Nguyên Khí Hoàn tựa hồ đã tới cực hạn, sắp đột phá.
Nhưng không biết tại sao, mỗi một lần đến thời điểm then chốt, lại không thể vượt qua một bước kia, tựa như thiếu thiếu một chút gì đó.
- Thiếu khuyết cái gì vậy?
Chu Văn nhìn Nguyên Khí Hoàn như Kim Cương, cau mày suy tư.
Thiếu hụt rõ ràng không phải năng lượng, chẳng qua Nguyên Khí Hoàn chỉ là Ban Đầu Thể, đã hấp thu không ít Thần thoại Nguyên Khí kết tinh, vô luận về chất hay lượng đều vượt xa yêu cầu tiến hóa Ban Đầu Thể.
- Nếu không phải thiếu khuyết năng lượng, vậy tại sao Nguyên Khí Hoàn lại không thể tiến hóa?
Chu Văn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì.
Đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên, lấy ra điện thoại di động nhìn một chút, phát hiện Phong Thu Nhạn gọi tới.
Phong Thu Nhạn bình thường rất ít khi nói chuyện, đồng thời lời của hắn, người bình thường không dễ hiểu.
- Huấn luyện viên, cảm tạ ngươi dạy bảo, ta đã khắc phục nhược điểm của mình, đao pháp hơi có thành tựu, nếu có thời gian, ngài có thể tham khảo đao pháp của ta một chút được không?
Chu Văn nhìn Phong Thu Nhạn đao pháp, trước sau như một không hiểu thấu, có điều hắn đã thành thói, tiện tay trả lời một câu:
- Ta sớm nhất phải mất mấy ngày nữa mới trở lại học viện, khi nào về ta sẽ tìm ngươi.
- Ta không kịp chờ đợi, huấn luyện viên ngươi đi đường nào, ta đi tìm ngươi.
Phong Thu Nhạn trả lời.
Chu Văn đem lộ tuyến của mình gửi cho Phong Thu Nhạn, ngược lại trên đường không có việc gì, có người đón tiếp cũng không tệ.
Thu hồi Nguyên Khí Hoàn, Chu Văn tiếp tục cày Phó bản Lộc Đài, Đồng Kính tấn thăng vô cùng thuận lợi, dựa theo tốc độ như vậy, đoán chừng không đến mấy ngày có thể tấn thăng Tiến Hóa Thể.
Chu Văn đang chơi đùa, đột nhiên cảm giác trên người một cái hình xăm run rẩy, không chờ hắn triệu hoán, Phối sủng kia tự động thoát ly thân thể hắn.
- Tiểu Anh, chuyện gì xảy ra?
Chu Văn thấy Ma Anh nhìn chằm chằm hồ nước ven đường, có chút kỳ dị hỏi.
- Thức ăn.
Ma Anh trả lời một câu, tầm mắt y nguyên nhìn chằm chằm hồ nước kia.
Ma Anh nói thức ăn, Chu Văn thật sự không biết, bởi thức ăn rất kỳ quái, ngay cả Thủ Hộ giả cũng coi là thức ăn.
Hồ nước ven đường cũng không tính lớn, Đế Thính có thể trực tiếp bao phủ, nhưng không hề phát hiện chỗ gì khác lạ.
Trong hồ đều có một chút sinh vật bình thường, không ít tôm cá, nhưng không có một ít Dị thứ nguyên sinh vật nào, xung quanh cũng không có Dị thứ nguyên lĩnh vực nào.
Dùng điện thoại kiểm tra bản đồ, phát hiện trên bản đồ không hề đánh dấu hồ nước này.
- Thức ăn ở đâu?
Chu Văn đành phải hỏi Ma Anh.
Ma Anh duỗi ngón tay, chỉ chỉ trung tâm hồ nước.
Chu Văn nhìn chăm chú, nàng chỉ trên mặt hồ, mà không phải trong hồ, hắn lại nheo mắt nhìn sang.
Chu Văn thấy trên mặt hồ, có một cây trúc đứng trên hồ nước, trên cây trúc treo một người bù nhìn.
- Ngươi nói thức ăn là người rơm kia?
Chu Văn người rơm hỏi.
Ma Anh gật đầu nhẹ, con mắt vẫn chăm chú nhìn.
Bởi Trường Sinh quả lúc trước đều ăn hết, mấy ngày nay Ma Anh chưa ăn cái gì, đoán chừng đói bụng.
- Ta giúp ngươi lấy nó về.
Chu Văn nói.
- Nguy hiểm.
Ma Anh lại lắc đầu nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Ban đầu Ma Anh rất ít nói chuyện, nàng nói nguy hiểm, đây là lần đầu tiên Chu Văn nghe được, không khỏi khiến Chu Văn nghiêm túc dò xét người bù nhìn.
Chỉ thấy thân thể của nó, xác thực không có chỗ gì đặc biệt, sử dụng rơm rạ tạo thành người rơm, dùng Đế Thính kiểm tra kết cấu trong người nó, ngoại trừ rơm rạ bên ngoài không có gì.
Trên người nó còn có y phục rách rưới cùng mũ rơm, thoạt nhìn tựa hồ cũng không có chỗ gì đặc biệt, mà người bù nhìn chỗ này, tám chín phần dọa chim không săn tôm cá dưới hồ.
Thoạt nhìn thời gian nó ở đây không ngắn, quần áo và mũ rơm đều phai màu hư thối, rơm rạ trên thân có chút mốc meo, nhìn đi nhìn lại thấy nó chỉ là bù nhìn bình thường.
Ma Anh cắn môi một cái, nhìn người rơm kia liếc mắt, lại nhảy lại trên lưng Đại Uy Kim Cương Ngưu, nói một tiếng:
- Đi.
Trong lòng Chu Văn kinh ngạc, quả đầu nhìn thoáng qua bù nhìn, thấy nó vẫn đứng đó, mảy may không có chỗ gì đáng sợ.
Có điều Chu Văn vẫn tin tưởng phán đoán của Ma Anh, không dừng lại, lệnh Đại Uy Kim Cương Ngưu rời đi.
Cách xa hồ nước về sau, Ma Anh vẫn ngoảnh đầu lại, rõ ràng vẫn còn tưởng niệm.
- Đó là vật gì?
Chu Văn muốn biết rốt cuộc bù nhìn kia là cái gì?
- Thức ăn.
Ma Anh lại không nói rõ ràng, chỉ nó là thức ăn.
Chu Văn âm thầm nhớ kỹ nơi này, miễn thời điểm về sau đi ngang qua nơi này, chọc phải người rơm kia, đồ vật mà Ma Anh cũng phải cố kỵ, tuyệt đối không thể coi thường.
Lại đi hơn nửa ngày, đột nhiên thấy trên bầu trời xa xăm, có một đầu Thanh điểu dùng tốc độ cực nhanh bay lượn, không bao lâu, đã đến trên đầu Chu Văn.
Thanh điểu kia bay lượn vài vòng, từ không trung hạ xuống, một bóng người phiêu nhiên hạ xuống, rõ ràng là Phong Thu Nhạn.
- Huấn luyện viên, ta tới.
Phong Thu Nhạn tới đằng trước mặt Đại Uy Kim Cương Ngưu, Thanh điểu kia hóa thành hình xăm, về trên thân Phong Thu Nhạn.
- Ngươi thật đúng giờ.
Chu Văn cười nói.
Phong Thu Nhạn nghiêm mặt nói:
- Ta khắc phục nhược điểm của mình về sau, đao thuật lại có một chút tiến bộ, thực sự muốn nhờ huấn luyện viên ngươi sẽ giúp ta nhìn một chút, thế nên lập tức chạy tới.
- Vậy để ta xem, đao pháp của ngươi tiến bộ thế nào?
Chu Văn đặt Nha Nhi trên lưng Đại Uy Kim Cương Ngưu, bản thân nhảy xuống đống cỏ bên cạnh.
Phong Thu Nhạn cũng không khách khí, trực tiếp triệu hoán Mệnh hồn Đao của hắn, cầm trong tay, chuẩn bị công kích.
- Chậm rãi, ngươi nói ngươi khắc chế nhược điểm, như vậy ngươi nói xem nhược điểm của ngươi là gì/
Chu Văn ngăn trở công kích của Phong Thu Nhạn nói.
Phong Thu Nhạn nghiêm mặt nói:
- Vấn đề này ta suy tính thật lâu, mặc dù đao pháp của ta có rất nhiều vấn đề, nhưng những vấn đều kia có thể thông qua tu luyện giải quyết, cho nên nó chỉ là thiếu hụt không phải nhược điểm chân chính. Ta nghĩ tới nghĩ lui, nhược điểm của ta chỉ có một, chính là cô độc.
- Cô độc?
Chu Văn không hiểu Phong Thu Nhạn có ý gì?
- Đúng vậy, là cô độc, bởi đao pháp của ta độc thân tác chiến, cho nên nếu gặp phải đồng cấp cao thủ vây công, rất dễ vì thế và lực không đủ chịu thua.
Phong Thu Nhạn nói.
Chu Văn thầm nghĩ:
- Cái này cũng gọi là nhược điểm sao? Nếu nó là nhược điểm, vậy toàn bộ sinh vật trên thế giới này đều có nhược điểm như vậy.
- Vậy ngươi làm sao vượt qua nhược điểm này?
Lúc này Chu Văn có chút hiếu kỳ.