Đối phó Tỉnh Đạo Tiên cần thiết nhất kích miểu sát, không thể cho hắn cơ hội phản kích, nếu không Chu Văn cũng không đỡ nổi Khủng Cụ cấp Âm Dương Kính.
Không nắm chắc mười phần, Chu Văn chỉ tạm thời hai mang, nghe theo sự chỉ huy của Tỉnh Đạo Tiên.
Ba người ngồi trên lưng Thổ Hành Thú, Chu Văn ngự Thổ Hành Thú, dựa theo tọa độ mà Tỉnh Đạo Tiên nói, để nó tiến vào bên trong Hoàng lăng.
Tiến Hóa Thể mang theo ba người chợt lóe rồi biến mất, trốn vào đại địa, chờ tầm mất Chu Văn khôi phục, phát hiện thân thể Thổ Hành Thú đang đứng trên một cột đá thật lớn.
Đường kính cột đá kia vượt qua bốn mét, cao hơn ba mươi mét, phía dưới cột đá, nơi nơi đều có chất lỏng màu bàng bạc, đang chậm rãi chảy xuôi.
Giữa thế giới to lớn dưới lòng đất, cách mấy trăm mét đều có một cột đá thật lớn, có điều những cột đá kia trực tiếp thông thạch đỉnh, chỉ có cột đá bọn họ dừng chân lại, không biết nguyên nhân gì, chỉ còn một nửa, không xỏ lên đỉnh.
Toàn bộ thế giới dưới mặt đất chính là chất lỏng màu bạc, nếu Thổ Hành Thú độn thổ lệch lạc đi một chút, bọn họ rất dễ rơi vào trong chất lỏng màu bạc kia.
Thấy Chu Văn cùng Lưu Vân nhìn chất lỏng màu bạc phía dưới, Tỉnh Đạo Tiên nói:
- Chất lỏng kia gọi là thủy ngân, mà thủy ngân cực kỳ độc hại đối với con người, có điều lấy tố chất thân thể của chúng ta, nguyên bản một ít thủy ngân này không tính là gì, nhưng Dị thứ nguyên phong bạo về sau, bên trong dòng thủy ngân này, lại có xuất hiện một đầu Dị thứ nguyên sinh vật khủng bố, nếu chúng ta rơi vào bên trong dòng sông thủy ngân này, chưa chắc sống sót.
- Đó là Dị thứ nguyên sinh vật gì?
Chu Văn hỏi.
- Các ngươi tự nhìn đi.
Tỉnh Đạo Tiên nói xong, triệu hồi ra Phối sủng Kim thử, để nó lao vào bên trong thủy ngân.
Tiểu thú kia nhảy phịch xuống dòng sông thủy ngân, bốn phía thủy ngân lại đột nhiên hướng về tiểu thú tụ tập lại đây, hóa thành một một đầu quái vật như Xà, trên lưng lại sinh ra hai cánh, một ngụm nuốt Phối sủng kia xuống.
Tiểu thú đụng phải nước miếng nó, thân thể lập tức thối rữa, như hòa tan.
Nhìn tiểu thú nháy mắt bị cắn nuốt, Chu Văn cùng Lưu Vân đều cảm giác có chút kinh hãi, quái vật tạo thành từ thủy ngân kia, khí tức trên cơ thể cực kỳ kinh người, khẳng định là tồn tại cấp độ Thần thoại.
- Các ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần không đụng chạm thủy ngân, nó sẽ không động tới chúng ta.
Tỉnh Đạo Tiên nói xong, triệu hồi ra một con tiểu điểu, ngồi trên lưng nó, hướng về chỗ sâu đằng trong thế giới dưới đất mà đi.
Chu Văn đành thu Thổ Hành Thú lại, triệu hồi ra Phối sủng phi hành làm tọa kỵ, đi theo Tỉnh Đạo Tiên bay về phía chỗ sâu trong lòng thế giới dưới đất.
- Truyền thuyết bên trong Tần Thủy Hoàng lăng nguy hiểm lắm cơ mà, tại sao hiện tại chẳng có gì vậy.
Lưu Vân đánh giá xung quanh, lại không phát hiện có thứ gì nguy hiểm.
- Chúng ta còn chưa tới đại môn Hoàng lăng cơ.
Tỉnh Đạo Tiên đi phía trước nhàn nhạt nói.
Chu Văn vẫn luôn dùng Đế Thính quan sát phía trước, hắn nhìn về phía cưới biển thủy ngân, ở đó xuất hiện một tòa đại môn kim loại, giữa đại môn kia, có một lỗ hổng hẹp, thoạt nhìn vừa vặn để thanh cổ kiếm kia đút vào.
Chỉ chốc lát sau, ba người bay đến trước đại môn, Tỉnh Đạo Tiên chỉ vào lỗ hổng trên đại môn nói:
- Ngươi đem Tần Thủy Hoàng bội kiếm cắm vào, mở ra đại môn này về sau, chúng ta mới xem như chân chính tiến vào Tần Thủy Hoàng lăng.
Lưu Vân có chút do dự, có điều tính mạng hắn nằm trên tay Tỉnh Đạo Tiên, không thể không cầm kiếm đi qua, chuẩn bị công tác phòng hộ, lúc này hắn mới cẩn thận đem bội kiếm nhét vào.
Thời điểm Tần Thủy Hoàng kiếm được cắm vào trong hoàn toàn, ba người nghe được một tiếng răng rắc.
Lưu Vân phi thân lui về phía sau, giống như tia chớp, đại môn kia chậm rãi mở ra, lộ ra quang cảnh phía sau cửa.
Thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong, Chu Văn không khỏi chấn động, phía sau đại môn lại có một tòa Cổ thành thật lớn.
Bên trong Cổ thành có Cung điện liên miên, hai bên đường cái có rất nhiều Thanh Đồng Nhân cầm binh khí trong tay, thậm chí có mấy Thanh Đồng Nhân ngồi trên xe ngựa.
Liếc mắt nhìn về phía cuối đường phố, trước Cung điện nguy nga tráng lệ, có thập nhị Kim Nhân, mỗi một Kim Nhân đều cao hơn ba trượng, giống như Hoàng Kim Thần tướng bảo hộ trước Cung điện.
Xoát!
Ba người vừa mới bước vào đại môn, Thanh Đồng Nhân trên đường đều giơ lên vũ khí, hướng về phía ba người Chu Văn nhìn lại.
Thanh Đồng Nhân tại đây thập phần tương tự Thanh Đồng Nhân bên ngoài lăng khu, có điều Thanh Đồng Nhân bên ngoài lăng khu, đều tay trần, không hề mang theo vũ khí, mà Thanh Đồng Nhân bên trong Tần Thủy Hoàng lăng, trong tay mỗi người đều cầm đao hoặc kiếm.
Thanh âm kiếm ra khỏi vỏ, Thanh Đồng Nhân thành đàn lao về phía ba người Chu Văn.
- Thanh Đồng Nhân nho nhỏ, giao cho ta đối phó.
Lưu Vân chủ động xin ra trận.
Trứng Thanh Đồng Nhân vốn hiếm có, mà mấy Thanh Đồng Nhân này đều có vũ khí trên người, nếu có thể tuôn ra trứng Phối sủng, giá trị khẳng định tương đối cao.
Nhưng Lưu Vân vọt vào về sau mới phát hiện, Thanh Đồng Nhân có kinh nghiệm chiến đầu dày dặn, từng hàng tiến thối có độ, kết thành chiến trận, không ngừng vây sát Lưu Vân.
Cũng may thân pháp Lưu Vân cực mạnh, một đôi tay liên tục chớp động, thế nhưng tay không đoạt dao sắc, cướp đoạt toàn bộ vũ khí của Thanh Đồng Nhân.
Răng rắc!
Một đầu Thanh Đồng Nhân bị Lưu Vân sử dụng Thanh Đồng kiếm chém xuống đầu, Lưu Vân một đường xung phong liều chết qua, hư vào chỗ không người, vô luận thân pháp hay thủ pháp, đều chiếm thượng phong, tựa như Thiên quân vạn mã cũng không vây được hắn.
Giết mấy chục Thanh Đồng Nhân, lại tuôn ra một viên trứng Phối sủng, Lưu Vân quả thực quá nhanh tay, viên trứng Phối sủng còn chưa rơi xuống đất, đã bị hắn thu lại.
Lưu Vân đang muốn chém giết thêm một chút Thanh Đồng Nhân nữa, lại đột nhiên nhìn thấy một Kim Nhân đứng lên.
Kim Nhân đạp thềm đá, đi bước một hướng về đường phố đi tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, vài bước lúc sau, đã giống như hùng sư, thời điềm khoảng cách tới Lưu Vân còn trăm mét, thì nhảy dựng lên, lăng không oanh kích tới.
Lưu Vân không dám chủ quan, triệu hồi Phối sủng, hóa thành bao che tay bọc lấy cánh tay và nắm tay, sau đó không ngần ngại nghênh đón công kích của Kim Nhân.
Oanh!
Hai quyền tương giao, Lưu Vân tức khắc bay ngược trở về, ngã ở trên mặt đất, lăn ra rất xa, va vào mặt tường thành, mới ngưng lại thân hành.
- Tiểu sư đệ…… Ta không được…… Kế tiếp phải dựa vào ngươi… Nhất định phải sống sót….
Lưu Vân giãy giụa vài cái, không thể bò dậy, trong miệng máu tươi không ngừng chảy ra, lời mới nói xong, ngã trên mặt đất, trái tim không nhúc nhích, thân kinh và cơ bắp không phản ứng.
- Xem ra thật sự diễn đạt, đừng mất công làm vậy, ta moi tim ngươi ra cho chó ăn bây giờ.
Tỉnh Đạo Tiên nói xong, cầm kiếm đặt trước ngực Lưu Vân.
- Khụ khụ…… Ta…… Ta còn có thể cứu giúp một chút…
Lưu Vân chợt ngồi dậy, tim đập và khí tức lại khôi phục bình thường, gượng cười nói.