- Ai cho ngươi lá gan, dám ở trong Tịch Dương học viện làm hại học viên của học viện?
An Thiên Tá ngồi trong xe, nhìn Lệ Tư hỏi.
- Đốc Quân, ta là Lệ Tư của cục giám sát đặc biệt, lần này nhận lệnh của thượng nghị viện, tới bắt người có liên quan tới Tỉnh Đạo Tiên…
Lệ Tư không nói gì thêm, đột nhiên nghe bịch một tiếng.
Đùi trái nàng truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, vừa kêu thảm, đồng thời không tự chủ quỵ trên đất, trên đùi xuất hiện lỗ máu, miệng vết thương còn dấu hiệu cháy khét.
Bên cạnh xe, một người mặc quân trang, đeo bao tay trắng, tay nắm một khẩu súng lục đút vào bao, đồng thời nói:
- Đốc Quân hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời câu đó là được, không có câu hỏi không cần nói.
- Ngươi dám nổ sủng với ta, ngươi…
Lệ Tư còn chưa nói xong, đã nghe được tiếng súng vang lần nữa, một chân khác của nàng cũng bị đạn xuyên qua, lập tức té lăn trên đất, máu tươi chảy đầy đất.
- Là trợ lý cho Đốc Quân, ta có nghĩa vụ nhắc nhở ngươi lần nữa, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của Đốc Quân là được, nếu như còn nói sai, hoặc là có một câu nói nhảm dư thừa, mục tiêu lần tới sẽ không còn là chân ngươi nữa.
Nam nhân đeo bao tay trắng mỉm cười, dường như hết sức ôn nhu.
Nếu không phải hắn mới dùng súng bắn đứt hay chân Lệ Tư, chỉ sợ bất luận người nào cũng nghĩ rằng hắn thiện lương đến con kiến cũng không nỡ giết.
Lúc này Lệ Tư đang đổ mồ hôi lạnh, không chỉ vì hai chân đau nhức, mà càng nhiều là đau lòng từ tận xương.
Thấy nam nhân đeo bao tay trắng lần nữa giơ súng lên, lại còn nhắm ngay đầu nàng, Lệ Tư như tỉnh một, không để ý tới đau đớn của bản thân, lớn tiếng kêu lên:
- Là Kiều Tư Viễn, Kiều cục trưởng sai ta tới.
Lúc này nàng đã hoàn toàn quên đi thân phận mà bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo, cũng quên đi địa vị gia tộc trong Liên bang, chỉ cảm thấy nếu bản thân không trả lời câu hỏi của đối phương, nam nhân nhìn như vô hại kia, sẽ lập tức nổ súng bắn nổ đầu nàng.
Lệ Tư không chút nghi ngờ uy lực cây súng kia, đạn bình thường rất khó làm nàng bị thương, nhưng không bao gồm đạn chế bởi Nguyên kim.
Vật chất có thể làm tổn thương dị sinh vật rất ít, Nguyên kim là một trong số đó, mà An gia chính là thế lực chiếm cứ tài nguyên mỏ vàng lớn nhất Liên bang, trữ lượng Nguyên kim của An gia chiếm tới hơn bảy thành toàn bộ Liên bang, phú hào có thể dùng Nguyên kim chế đạn không ít, thế nhưng dám trang bị cho quân đội của mình sử dụng, chỉ sợ cũng chỉ có An gia.
- Gọi điện cho Kiều Tư Viễn.
An Thiên Tá hời hợt nói một câu, thế nhưng trong đó lại tràn đầy hương vị không thể chất vấn.
Phó quan đeo gang tay trắng đưa điện thoại tới trước mặt Lệ Tư.
Lệ Tư không dám do dự, trực tiếp bấm số Kiều Tư Viễn.
Kiều Tư Viễn đang nóng lòng không thôi, luôn cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhíu mày suy tư, đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại.
Trên điện thoại hiện dãy số xa lạ, Kiều Tư Viễn như nghĩ tới điều gì đó, trực tiếp ấn nút trả lời, sau đó nói:
- Ta là Kiều Tư Viễn, ngươi là ai?
- Cho ngươi năm phút, nếu qua thời gian mà còn không thấy ngươi, những kẻ can đảm mạo phạm Tịch Dương học viện ở đây, toàn bộ xử bắn tại chỗ.
Từ trong điện thoại truyền tới thanh âm từ tính của một nam nhân.
- Này… này này…
Mồ hôi lạnh sau lưng Kiều Tư Viễn lập tức chảy ra, há mồm muốn nói gì đó, thế nhưng trong điện thoại đã truyền tới thanh âm tút tút, rõ ràng đối phương đã ngắt điện thoại.
- Lệ Tư kia, làm cái gì vậy? Rõ ràng đã nói phải nhanh, thế mà lại để An Thiên Tá tới trước.
Kiều Tư Viễn nhức đầu không thôi, cũng không dám có chút do dự, ngay cả áo khoác trên ghế cũng không kịp mặc, trực tiếp lao ra khỏi văn phòng, chạy hướng Tịch Dương học viện.
Phong cách làm việc của An Thiên Tá thế nào hắn cũng biết, thế nhưng lại không nghĩ tới, An Thiên Tá lại cường thế đến vậy, ngay cả nữ nhi của nghị viên thượng nghị viện cũng dám trực tiếp xử bắn.
Hội nghị Liên bang chia thành thượng viện cùng hạ viện.
Nghị viên hạ nghị viện đều là đại biểu các nơi, do dân chúng các nơi bỏ phiếu tuyển cử.
Thượng nghị viện lại khác, ghế nghị viên của thượng nghị viện chỉ có sáu, sáu ghế này, chỉ có người của sáu gia tộc mới có tư cách thu được, mà đó, chính là gia tộc của sáu anh hùng Liên bang.
Thượng nghị viện có quyền phủ quyết đề án của hạ nghị viện, có thể nói toàn bộ Liên bang, chính là do sáu gia tộc này nắm giữ.
Mỗi một đời Tổng thống, đều được tuyển ra từ sáu gia tộc này.
Mà cục giám sát đặc biệt của Kiều Tư Viễn, thực tế là một ban ngành trực thuộc thượng nghị viện, cũng là do thượng nghị viện duy trì, cho nên cái cục bị thần quỷ tăng đều ghét như cục giám sát mới có thể tồn tại ở Liên bang.
Lệ Tư không phải nữ nhân thông minh, làm việc cũng khiến Kiều Tư Viễn không yên tâm, thế nhưng nàng chính là nữ nhi của nghị viên thượng nghị viện, cho nên Kiều Tư Viễn mới không thể không giữ nàng ở bên người.
Nếu Lệ Tư bị An Thiên Tá xử bắn, Kiều Tư Viễn không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì xảy ra, đến lúc đó An Thiên Tá có sao không thì hắn không biết, thế nhưng hắn nhất định phải chết, tuyệt đối không may mắn thoát được.
Ngoài Tịch Dương học viện, cả đoạn đường đều bị quân đội phong tỏa, học viên học viện cùng người qua đường đều không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể dồn dập đi đường vòng.
- Bao lâu rồi?
An Thiên Tá từ trong xe nhìn trời, thuận miệng hỏi một câu.
- Bốn phút ba mươi ba giây.
Phó quan nhìn đồng hồ, cung kính đáp lời.
An Thiên Tá không nói gì thêm, chỉ phất tay một cái, lập tức một hàng binh sĩ liền nâng súng, họng súng đen ngòm nhảm thẳng vào mấy người Lệ Tư.
Toàn thân Lệ Tư run rẩy, nàng chưa từng phải sợ như vậy, nàng có thể nhìn ra, An Thiên Tá thực sự có thể giết nàng.
Lệ Tư sợ hãi muốn nói bản thân là nữ nhi của nghị viên thượng nghị viện, thế nhưng nàng vừa định mở miệng, đã lại nhìn thấy nụ cười vô hại của tên phó quan kia, giờ nàng nói, sợ là tên điên kia sẽ trực tiếp một thương bắn nổ đầu nàng.
- Đốc Quân, đã đến giờ.
Phó quan xem đồng hồ, quay đầu cũng kính nói với An Thiên Tá.
- Vậy chấp hành xử bắn đi.
An Thiên Tá từ tốn nói một câu.
- Đốc Quân đại nhân, khoan động thủ.
Đột nhiên một thanh âm từ trên không truyền tới, chỉ thấy một bóng người vỗ hai cánh, từ trên vọt xuống.
Người kia đáp trên đất, chính là Kiều Tư Viễn đang đẫm mồ hôi, hắn toàn lực chạy tới đây, kém chút từ bình thường mà mắc bệnh tim, còn may là kịp chạy tới.
Thấy Lệ Tư đã bị bắn gãy hai chân, Kiều Tư Viễn thầm đầy đắng chát.
- Ngươi là Kiều Tư Viễn?
An Thiên Tá ngồi trong ghế xe, ánh mắt thấp hơn Kiều Tư Viễn nhiều, thế nhưng khi hắn nhìn Kiều Tư Viễn, lại khiến người ta cảm thấy cảm giác từ cao nhìn xuống.
- Ta là Kiều Tư Viễn của cục giám sát đặc biệt, Đốc Quân đại nhân, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?
Kiều Tư Viễn tới trước xe, cung kính nói.
- -------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân