Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 830: Lao công miễn phí








Tuy rằng Hỗn Độn Đản rất tốt, nhưng Hỗn Độn Đản chỉ dùng cho bản thân, không biện pháp dùng trên người kẻ khác.

Vạn nhất bằng hữu hoặc thân nhân của hắn bị trọng thương, vậy Đan Tinh còn hữu dụng hơn Hỗn Độn Đản nhiều.

Chu Văn đánh giá Đan Lô sơn, nhìn trong chốc lát, trong lòng không khỏi vui vẻ, trên mặt Đan Lô sơn, lại có một đồ án nhỏ.

- Thật sự có!

Chu Văn vui mừng quá đỗi, nhìn về phía Trương Ngọc Trí hỏi:

- Ta có thể tiến gần Đan Lô sơn chụp một ít bức ảnh được không?

- Người ngoài khẳng định không được, có điều không sao, ngươi chụp nhanh lên, đừng để kẻ khác nhìn thấy.

Trương Ngọc Trí chợp mắt nói.

Chu Văn vội vàng lấy ra di động, lăng không bay về phía Đan Lô sơn, chờ thời điềm điện thoại thần bí cảm ứng được đồ án nhỏ, chụp một phát, màn hình trò chơi lập tức tiến nhập trạng thái downloading.

- Còn muốn tiếp tục thử thời vận khoogn?

Thấy Chu Văn về tới thuyền nhỏ, Trương Ngọc Trí hỏi.

- Vận khí của ta thực sự chẳng ra gì, tốt nhất chúng ta chuyển đến nơi khác nhìn đi.


Chu Văn suy nghĩ đến chỗ khác tìm một chút, có lẽ có thể tìm được đồ án nhỏ khác.

Chờ download Phối sủng Đan Lô sơn xong, Chu Văn phát hiện đây chỉ là Phó bản Đan Lô sơn, mà không phải toàn bộ Phó bản Long Hổ sơn.

- Xem ra Long Hổ sơn không hoàn toàn giống Long Môn động, không cách nào một lần download toàn bộ Dị thứ nguyên lĩnh vực thành Phó bản.

Chu Văn đi theo Trương Ngọc Trí đến mấy Dị thứ nguyên lĩnh vực quan trọng phụ cận Long Hổ sơn.

Khiến Chu Văn thất vọng chính là, ngoại trừ Đan Lô sơn kia bên ngoài, mấy Dị thứ nguyên lĩnh vực phụ cận kia, hắn đều không phát hiện được đồ án nhỏ.

- Có điều download Đan Lô sơn cũng đủ rồi.

- Đúng rồi, nghe nói Thổ Hành Thú vô cùng trân quý, tại sao nhà các ngươi lại đem nó ra bán đấu gia?

Chu Văn hỏi.

Trương Ngọc Trí do dự một chút, mới mở miệng nói:

- Thổ Hành Thú xác thực trân quý, rất có thể trên đời chỉ có duy nhất một con, độc nhất vô nhị. Có điều đầu Thổ Hành Thú này được lấy từ Anh Hùng Vương, vì có lý do riêng, cho nên Thái gia gia ta cũng không ấp nó, cũng không để hậu bối ấp. Hiện tại đem nó ra đấu giá, cũng xuất phát từ lý do này, còn tình huống cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm.

Dừng một chút, Trương Ngọc Trí mới lại tiếp tục nói:

- Ta biết mấy nhà khác rất muốn có nó, cho nên giá cả lúc đó sẽ phi thường cao, chỉ sợ ngươi không có cơ hội.

- Vậy ngươi còn gọi ta đến đây làm gì?

Chu Văn buồn bực nói.

- Coi như tạo điều kiện giúp ngươi du lịch, thăm bằng hữu một chút không được sao?

Trương Ngọc Trí cười nói.

Hai ngươi đi trên đường núi, thời điểm đang nói chuyện, lại thấy một đầu Tiên hạc từ bên trong dãy núi bay ra ngoài, trên lưng Tiên hạc còn có một thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng.

- Ca, tại sao ngươi lại tới đây?

Trương Ngọc Trí thấy người đến là Trương Tiêu, bèn tiến lên hỏi.

- Ta có chút việc muốn tìm Chu Văn.

Thời điểm Trương Tiêu nói chuyện với Trương Ngọc Trí, ngữ khí phi thường ôn nhu, nhưng thời điểm nhìn đến Chu Văn, ngữ khí lập tức trở nên khô khốc:

- Chu Văn, ngươi có biết Bạo Quân Bỉ Mông kia vốn thuộc về Trương gia chúng ta không?

- Thì sao?


Chu Văn nhìn Trương Tiêu hỏi.

Trương Tiêu nao nao, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, Chu Văn đã ấp trứng Bạo Quân Bỉ Mông thành công, hơn nữa nuôi nấng nó tấn thăng Thần thoại, hiện tại có nói gì Chu Văn cũng không thể đem Bạo Quân Bỉ Mông trả lại.

Sở dĩ Trương Tiêu tới đây, chỉ bởi trong lòng tức giận khó bình tĩnh, cũng không tính toán làm khó Chu Văn, nếu Chu Văn nói vài câu xoa dịu hắn, ngữ khí Trương Tiêu cũng tiêu bớt.

Nhưng Chu Văn hiển nhiên không phải kẻ thích nói ngọt, vừa hỏi như vậy tức khắc khiến hai người đứng im nơi đó.

- Ca, thôi bỏ đi, việc này không thể trách Chu Văn.

Trương Ngọc Trí giúp Chu Văn nói chuyện, khiến Trương Tiêu càng buồn bực.

Chu Văn suy nghĩ nói:

- Như vậy đi, nhờ ngươi giúp ta nuôi nấng Bạo Quân Bỉ Mông, chỉ cần ngươi nuôi nó trong thời gian này, ta không cần thù lao gì hết, để nó làm miễn phí không công cho các ngươi, được không?

- Ta nuôi nấng nó?

Trương Tiêu lạnh giọng nói.

- Ta đây để nó công tác cho Trương gia miễn phí.

Chu Văn dừng một chút còn nói thêm:

- Có điều ta có hai điều kiện, ngươi nhất định phải cho nó ăn no, không thể để nó bị đói, hơn nữa ít nhất phải đợi ta rời khỏi Long Hổ sơn.

- Cũng được, ngươi mau triệu hồi Bạo Quân Bỉ Mông ra đây đi, hiện tại ta sẽ mang nó đi ăn.

Trương Tiêu sợ Chu Văn đối ý, nhìn chằm chằm Chu Văn nói.

- Cũng được.

Chu Văn trực tiếp triệu hồi Bạo Quân Bỉ Mông, để nó đi theo Trương Tiêu.

- Ngươi không cần làm vậy.

Trương Ngọc Trí hơi hối hận xin lỗi.

- Không sao, hắn thích nuôi cứ để cho hắn nuôi.

Chu Văn thấy Trương Tiêu rất hưng phấn mang theo Bạo Quân Bỉ Mông đi, trong lòng lại thương hại hắn.

Bạo Quân Bỉ Mông xác thực cường hãn, về sau thậm chí còn có cơ hội càng tiến thêm một bước, người khác chỉ nhìn mạnh, lại không biết gia hỏa này mỗi ngày nuôi tốn cơm gạo thế nào.

Nếu không phải trong trò chơi có Phó bản chứa mỏ Nguyên Tinh quặng siêu lớn, chỉ sợ Bạo Quân Bỉ Mông chết đói, Chu Văn hiểu rõ, muốn trong hiện thực nuối nấng nó, cần phải trả đại giới thế nào, đừng nói người bình thường coi như người Lục đại gia tộc anh hùng cũng không nuôi nổi.

Nếu Trương Tiêu thích nuôi Bạo Quân Bỉ Mông như vậy, Chu Văn cũng không ngăn hắn làm gì.


Trương Tiêu hoan thiên hỉ địa mang theo Bạo Quân Bỉ Mông trở về, chỉ cần nuôi không để nói đói, có thể sử dụng miễn phí, chuyện tốt như vậy biết đi đâu mà tìm?

Trong lòng Trương Tiêu âm thầm đắc ý:

- Nếu Chu Văn đổi ý, không cần ta khinh bỉ hắn, bản thân hắn cũng ngại không dám ra mặt. Nếu hắn không đổi ý, thì ta cứ dùng tự nhiên thôi, thù lao ta hưởng, không cho hắn cái gì.

- Trương Tiêu, ngươi làm gì vậy?

Trương Xuân Thu thấy Trương Tiêu Trương Tiêu mang Bạo Quân Bỉ Mông đi, có chút nghi hoặc hỏi.

Trương Tiêu hơi có chút đắc ý đem sự tình nói một lần:

- Tiểu tử Chu Văn kia tự biết đuối lý, cho nên cho chúng ta mượn sử dụng miễn phí, lúc này không cần trả thù lao Nghịch Mệnh linh phù cho hắn nữa.

Trương Xuân Thu nghe xong lại âm thầm nhíu mày, đánh giá Bạo Quân Bỉ Mông cao bốn thước nói:

- Ta thấy việc này không đơn giản như vậy, Chu Văn kia cũng không phải kẻ da mặt mỏng biết ngại, hắn tự nhiên tốt bụng như vậy đem Bạo Quân Bỉ Mông cho chúng ta dùng miễn phí sao?

- Bạo Quân Bỉ Mông đã về đây, nếu hắn đổi ý, tự nhiên hắn cũng ném mặt mũi.

Trương Tiêu nói.

Trương Xuân Thu lại không nghĩ như vậy, trầm ngâm một lát nói:

- Truyền thuyết Bạo Quân Bỉ Mông thật sự là tồn tại Thôn sơn, tuy rằng bản thân truyền thuyết có tính khuếch đại, có điều Bạo Quân Bỉ Mông khẳng định có thể ăn không ít, mà ngươi đã hỏi Chu Văn xem Bạo Quân Bỉ Mông ăn cái gì chưa?

- Hỏi làm gì, mấy thứ như Nguyên Tinh quặng, Nguyên kim các loại đều được? Mà chúng ta không phải muốn để Bạo Quân Bỉ Mông đi ăn Ma thạch sao? Cái này coi như lao động miễn phí đi.

Trương Tiêu cười nói.

- Có lẽ vậy?

Trương Xuân Thu cảm thấy Chu Văn không giống người tốt như vậy.