- Vị nữ trưởng quan này muốn hỏi các ngươi vài vấn đề, các ngươi cứ trả lời thành thật là được.
Phó hiệu trưởng nói với sáu người Chu Văn.
Lệ Tư như hoàn toàn không có ý nhằm vào Chu Văn, hỏi từng người một, với Chu Văn cũng hoàn toàn không có gì khác biệt, dường như vốn không quên biết hắn.
- Trưởng quan, được chưa?
Chờ Lệ Tư hỏi xong, phó hiệu trưởng ở bên liền hỏi.
- Trừ bạn Chu Văn này cần theo chúng ta hỗ trợ điều tra, những người khác có thể trở về trước.
Lệ Tư phất phất tay, ra hiệu cho những học viên khác có thể rời văn phòng, ánh mắt nhìn về phía Chu Văn, làm như tùy ý nói.
Phó hiệu trưởng nhíu mày, có điều lập tức khôi phục vẻ tươi cười:
- Trưởng quan muốn để học viên của chúng ta hỗ trợ điều tra đương nhiên được, có điều ngài cũng biết đó, Tịch Dương học viện chúng ta có thể tính là một nửa trường quân đội, học viên trong trường có thể tính là quân nhân dự bị, nếu muốn mang người đi, vẫn cần phải làm đủ thủ tục mới có thể được, nếu ngài cần gấp, như vậy để ta đi làm thủ tục luôn.
- Không cần, đây là lệnh bắt, người này chúng ta mang đi, chỉ cần hắn theo chúng ta hỗ trợ điều tra một chút, sau đó sẽ để hắn hoàn hảo không tì vết trả lại học viện, ngài không cần quá mức lo lắng:
Lệ Tư cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem lệnh bắt đưa ra, đặt trên bàn phó hiệu trưởng.
Nàng đương nhiên hiểu tính toán của phó hiệu trưởng, ngoài miệng nói dễ nghe, chỉ sợ ra khỏi cửa liền báo chuyện này cho An gia, Tịch Dương học viện vốn là do An gia gây dựng, nơi này có vấn đề, dù An gia có không thích Chu Văn, cũng tuyệt sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Phó hiệu trưởng nhìn thấy lệnh bắt, lập tức khẽ biến sắc, nhìn Lệ Tư hỏi:
- Học viên của chúng ta phạm tội gì? Lại cần các ngươi dùng tới lệnh bắt như vậy?
Hiện tại hắn có thể nhìn ra, Lệ Tư này rõ ràng vì Chu Văn mà đến, mấy lời trước đó, chẳng qua là muốn bắt Chu Văn mà thôi.
- Không thể nói cho ngươi được.
Lệ Tư nói, liền đưa tay ra hiệu cho cấp dưới khống chế Chu Văn.
Nàng biết việc này không thể chậm chễ, nhất định phải mang Chu Văn đi trước khi An gia đến.
Chu Văn là cái tên được An gia lựa chọn, lại còn là tư cách không thể sửa lại, tầm quan trọng thế nào không nói cũng biết, nếu trực tiếp đi An gia đòi người, không có chứng cứ rõ ràng, An gia căn bản không có chuyện để Chu Văn theo bọn hắn.
Mà dưới giám sát của An gia để thẩm vấn Chu Văn, cơ hồ không có bất cứ tác dụng, làm như thế khác gì nói rõ cho Chu Văn biết, bọn hắn không thể làm gì được Chu Văn, như vậy sao có thể hỏi được chuyện gì?
Huống chi kiểu tư viễn cũng nghi ngờ chuyện này có liên lụy tới An gia, đây cũng chính là nguyên nhân bắt buộc hắn phải bắt Chu Văn về hỏi.
Còn giết Chu Văn? Đừng nói Lệ Tư không dám, coi như là Kiều Tư Viễn cũng không dám làm vậy, Chu Văn là nhân tuyển duy nhất của An gia, giết hắn, chẳng khác nào kết đại thù với An gia, Kiều Tư Viễn cũng không muốn đắc tội với An gia, ít nhất là trước khi có chứng cứ xác thực, Kiều Tư Viễn sẽ không làm như vậy.
Đương nhiên, nếu thực sự từ Chu Văn mà thu được chứng cứ An gia có quan hệ với Tỉnh Đạo Tiên, đó lại là chuyện khác.
Có điều khả năng này rất rất nhỏ, cho nên Lệ Tư cũng không thực sự hy vọng đạt được chứng cứ này, chỉ muốn bắt Chu Văn trước khi người An gia tới để hỏi chút chuyện mà Kiều Tư Viễn muốn biết mà thôi.
Chu Văn thấy thế, lập tức lắc mình trốn đến sau lưng phó hiệu trưởng, hắn từng nghe phong cách làm việc của cục giám sát đặc biệt từ chỗ Lý Huyền, dù là người hay quỷ đến đó đều phải mất một lớp da, đối phương đã tốn nhiều tâm tư như thế, thậm chí còn đến tận học viện để bắt hắn, hiển nhiên không có khả năng tùy tiện hỏi mấy câu liền thả hắn được.
Huống chi bản thân Chu Văn hắn cũng có quỷ, dù sao hắn cũng đã luyện Mê Tiên Kinh từ chỗ Tỉnh Đạo Tiên, chẳng may cục giám sát đặc biệt nhận ra Nguyên Khí quyết này có quan hệ với Tỉnh Đạo Tiên, chẳng phải hắn tự nhiên mà biến thành đồng lõa?
Chu Văn cũng không biết, Nguyên Khí quyết của Tỉnh Đạo Tiên cũng không phải là Mê Tiên Kinh, bản thân Mê Tiên Kinh vốn cũng không phải của Tỉnh Đạo Tiên, cho dù có người nhận ra Mê Tiên Kinh, cũng không thể vì cái này mà liên hệ hắn với Tỉnh Đạo Tiên được.
Huống chi trong Liên bang, chưa bao giờ có người luyện thành Mê Tiên Kinh, căn bản không ai có thể nhận ra được.
- Trưởng quan, ngài hẳn biết đó, An Đốc Quân rất quan tâm chuyện của Tịch Dương học viện, có phải nên nói trước với hắn một tiếng hay không?
Phó hiệu trưởng cau mày nói.
Lệ Tư nghiêm trang đáp:
- Luật pháp Liên bang là lớn nhất, ta mặc kệ đây là đâu, cũng mặc kệ sau lưng có người nào, chuyện nên làm nhất định phải làm, ai tới cũng vô dụng. Hơn nữa, hiệu trưởng ngài cảm thấy An Đốc Quân lớn hơn pháp luật Liên bang?
- Cắt chữ nhét mồm người khác, chuyện này, Tịch Dương học viện chúng ta nhất định sẽ báo lên hội nghị.
Sắc mặt phó hiệu trưởng tái xanh.
- Xin cứ tự nhiên.
Lệ Tư biết không thể kéo dài thêm nữa, cần phải nhanh chóng mang Chu Văn trời đi, lập tức đưa mắt nhìn đám thủ hạ.
Hai tên giám sát viên một trái một phải, thân hình như hóa thành ảo ảnh, muốn trực tiếp khống chế Chu Văn mang đi.
- Đừng chạm vào ta, ta tự đi được.
Chu Văn thấy phó hiệu trưởng cũng không có ý chặn hai người kia, liền biết muốn dựa vào trường học để áp chế bọn hắn là điều không thể.
- Được, vậy chúng ta đi thôi.
Lệ Tư cũng không sợ Chu Văn mọc cách bay đi, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hai tên giám sát viên không nên động thủ, để Chu Văn tự đi.
Có thể thấy được, nàng cũng không muốn làm lớn chuyện ở đây.
Chu Văn không phản kháng, nghe lời đi ra ngoài, hai tên giám sát viên liền đi theo hắn, Chu Văn có bất cứ dị động nào, bọn họ lập tức ra tay chế phục.
- Nghiêm hiệu trưởn, chúng ta cáo từ.
Lệ Tư nói một câu, sau đó trực tiếp dẫn người rời đi.
Chu Văn cũng không giãy dụa, trực tiếp đi ra cửa trường.
Chỉ cố EQ của hắn không cao, thế nhưng hắn cũng không ngốc.
Lệ Tư lừa hắn tới, lại cứ thế đem hắn đi… tuy rằng hành sự bá đạo, nhưng lại cũng ẩn ẩn nói rõ, bọn hắn còn có cố kỵ, rốt ruột mang hắn đi chính là bởi sợ hãi điều gì đó.
“Hiện tại chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian.”
Chu Văn cũng không có cơ hội đưa tin cầu cứu, từ khi hắn nhìn thấy Lệ Tư, liền biết bản thân không có khả năng đưa tin cầu cứu dưới mí mắt thấp hèn của đối phương, cho nên Chu Văn cũng không thở, tránh cho trực tiếp bị giam lại, nói không chừng điện thoại thần bí của hắn cũng bị thu.
Có điều, hẳn là phó hiệu trưởng đã truyền tin đi, chỉ cần hắn có thể kéo dài thời gian một chút, hẳn là sẽ có chuyển cơ.
Muốn chạy dưới mắt mấy tên giám sát viên cấp Truyền kỳ này, Phàm thai hiển nhiên không làm được, ít nhất là dưới tình huống bình thường không làm được.
Chu Văn vẫn đi về phía cửa trường, không có bất cứ hành động dị thường nào cả, cũng không đi đường vòng hay cố ý đi chậm, khiến Lệ Tư cùng đám giám sát viên cho rằng Chu Văn đã bỏ chống cự, muốn theo chân bọn hắn về trụ sở.
Thực tế, đừng nói là một sinh viên, dù là đại quan trong Liên bang, đã bị bọn hắn khống chế, vậy cũng đừng mơ dở trò quỷ.
Chu Văn một đường bình ổn, tựa như đã nhận mệnh, nhưng vừa tới một mảnh rừng trong trường, bỗng nhiên lại phát lực, vọt thẳng vào trong rừng cây, vừa chạy còn vừa nói:
- Ta mắc tiểu, trước đi giải quyết chút.
Xuyên qua rừng cây nhỏ, bên khác không xa chính là cửa vào Địa Hạ phật thành, chỉ cần có thể trốn vào phật thành, hắn liền có thể mượn lực lượng thần bí của Tiểu Phật tự để kéo dài thời gian.
Tuy làm vậy hơi mạo hiểm, bởi vì Chu Văn không biết Tiểu Phật tự ngoài đời có thực giống với Tiểu Phật tự trong game hay không, có điều hắn đã không có lựa chọn nào khác, trên người hắn có những thứ tuyệt không thể bại lộ.
Nếu bị mang về thẩm vấn, đồ trên người hắn nhất định sẽ bị điều tra, như vậy điện thoại thần bí có thể vì vậy mà bại lộ.
- ------------
Phóng tác: xonevictory