- Đã sớm đã cảnh cáo cái tên kia, không được lái ca nô tiến vào Long Thi hà, mà hắn lại không nghe. Hiện tại chỉ sợ không sống nổi, tiểu nữ hài này lại không ngộ hại, cũng xem như may mắn. Có điều không có thân nhân, nàng còn nhỏ như vậy, phải sống làm sao đây? Thật sự nghiệp chướng!
Người dưỡng cổ nói, đang muốn qua cứu viện, lại đột nhiên thấy mặt sông sóng nước quay cuồng, một quái vật khổng lồ trong nước vọt ra.
- Trời ơi… Long Vương Cổ… Long Vương Cổ….
Người dưỡng cổ thấy rõ ràng hình dáng quái vật kia về sau, lập tức thân thể run lẩy bẩy, hoảng sợ đến quên chạy trốn, chân vài người đều mềm nhũn, căn bản không thể động đậy.
Đối với người dưỡng cổ mà nói, Long Vương Cổ cơ hồ là tồn tại như Thần.
Nhưng lúc này đây bọn hắn lại thấy Long Vương Cổ lại hướng về ca nô cúi đầu xuống.
- Tiểu nữ hài kia xong!
Bọn hắn đều nghĩ Long Vương Cổ muốn ăn tiểu nữ hài kia.
Ai biết Long Vương Cổ cúi đầu xuống về sau, trên đầu của nó lại có một người đang đứng đó, ngươi kia theo đỉnh đầu Long Vương Cổ nhảy xuống, hạn xuống bên trong ca nô.
Một đám người dưỡng cổ không dám tin vào hai mắt của mình, lại có người dám đứng trên đầu Long Vương Cổ, mà nước sông Long Thi hà không phải bình thường, nhân loại căn bản không thể đụng vào nước sông, bằng không sẽ biến thành thi nhân.
Người kia theo Long Vương Cổ đi tới, rõ ràng toàn thân đều đã tiếp xúc nước sông.
Chờ bọn hắn thấy được bộ dáng người kia về sau, lại càng thêm giật mình, người kia chính là người trẻ tuổi bọn hắn gặp lúc trước, trên người hắn thoạt nhìn không tổn thương gì, càng khoa trương hơn là, hắn lại còn vỗ vỗ đỉnh đầu Long Vương Cổ, giống như trấn an Phối sủng của mình vậy.
- Ông trời ơi. . . Hắn là Cổ Thần chuyển thế sao? Đầu Long Vương Cổ kia làm sao để nhân loại chạm vào Long thủ cao quý…
Cả đám người xem choáng váng.
Chu Văn cũng nhìn thấy bọn hắn, để Thái Tuế lui lại bờ sông, dưới đáy sông biến thành hình dáng Cổ Chủng nòng nọc, đi theo ca nô.
Chu Văn phát động ca nô, trên mặt sông nhộn nhạo lên một đạo sóng nước thật dài, hướng về lối ra của Long Thi hà.
- Cổ Thần. . . Đó nhất định là Cổ Thần. . .
Đám người dưỡng cổ một mặt khiếp sợ nhìn phương hướng ca nô rời đi lẩm bẩm, nhân loại làm sao có thể coi Long Vương Cổ là sủng vật mà đối đãi, chỉ có Thần Linh mới có quyền lợi như vậy, hơn nữa còn nhất phải là Cổ Thần.
Từ đó về sau, một vùng phụ cận Long Thi hà, xuất hiện truyền thuyết Cổ Thần và Long Vương Cổ, còn có người kiến tạo một khu miếu thờ phụng Cổ Thần.
Một nam tử trẻ tuổi, một tay nắm một tiểu nữ hài, đứng trên đỉnh đầu Long Vương Cổ, dường như cưỡi Long phá không mà đi.
Sau này truyền thuyết Cổ Thần càng bị nhiều người dưỡng cổ tiếp nhật, sau này Nam khu có rất nhiều người dưỡng cổ tế bái Cổ Thần, có điều đây chính là chuyện sau này.
Mang theo Long Vương Cổ rời khỏi Long Thi hà, Chu Văn trực tiếp lên đường đi Mãnh Rải, gặp Cốc Sơn Thủy một lần về sau, sau đó lại từ Mãnh Rải trở về Lạc Dương.
Mặc dù không có Câm dẫn đường, có điều Chu Văn đã nhớ kỹ càng đường cũ, lại thêm có Tiểu điểu, Thái Tuế, và Nha Nhi bên người, cũng không lo gặp phải nguy hiểm gì.
Trên đường trở về, Chu Văn một mực nghiên cứu vấn đề dung hợp Phân Liệt Cổ Chủng nòng nọc, tổ hợp trong lý tưởng của Chu Văn, là để Phân Liệt Cổ Chủng nòng nọc dung hợp với Thái Cổ bào tử, nếu có thể dung hợp thành công ra Phân Liệt Thái Cổ bào tử, vậy thì vô địch rồi.
Nhưng độ phù hợp của cả hai quá thấp, vẫn chưa tới hai mươi phần trăm, mà còn không biết hợp thành sau sẽ có kết quả gì, cho nên Chu Văn không dám dung hợp.
Đem mấy Thần thoại Phối sủng của mình kiểm tra độ phù hợp với Phân Liệt Cổ Chủng nòng nọc một thoáng, kết quả phát hiện độ phù hợp rất thấp, độ phù hợp tương đối cao duy nhất chính là Thái Tuế, độ phù hợp đạt đến 69%.
Cái này Chu Văn lại không dám dung hợp, mặc dù độ phù hợp rất cao, nhưng bản thân Thái Tuế có năng lực khắc chế vi sinh vật siêu mạnh, ngay cả Long Vương Cổ cũng sợ nó, vạn nhất dung hợp về sau, mất đi năng lực này, vậy cái được không bù cái mất.
- Chẳng lẽ không có lựa chọn dung hợp khác sao?
Chu Văn lại đem mấy Sử thi Phối sủng tương đối hiếm gặp kiểm tra một thoáng, xem độ phù hợp của chúng đối với Phân Liệt Cổ Chủng nòng nọc thế nào, kết quả phát hiện độ phù hợp cũng không cao, một cái duy nhất tương đối cao, lại là Ma Giáp Hổ Phách tướng.
- Thứ đồ chơi này tại sao lại tà môn như vậy? Mấy Phối sủng có độ phù hợp cao với nó đều là Phối sủng quỷ dị. Vẫn nên tìm lại một chút đi, nếu quả thật không có lựa chọn khác, có thể thử dung hợp Ma Giáp Hổ Phách tướng.
Chu Văn hơi có chút phiền muộn, đành phải từ bỏ dự định dung hợp Thần thoại Phân Liệt Cổ Chủng nòng nọc.
Kỳ thật thời gian gần đây Chu Văn không có nhiều thời gian đi cày quái, bởi hắn đang dành thời gian nghiên cứu Hỗn Độn Đệ Nhất Trật Tự, muốn đem Mệnh hồn Hỗn Độn Đản tấn thăng Hoàn Mỹ Thể.
Nguyên Khí quyết Hỗn Độn Đệ Nhất Trật Tự và Đạo quyết tương tự, chủ yếu đều tăng cường thuộc tính Nguyên khí, Chu Văn muốn thử một chút xem, nếu Hỗn Độn Đản cũng tấn thăng Hoàn Mỹ Thể, không biết có thể đây thuộc tính Nguyên khí lên 41 điểm không?
Chu Văn nghiên cứu qua, hắn phát hiện một ít phương pháp sử dụng Hỗn Độn Đản, bản thân Hỗn Độn Đản có được năng lực phòng ngự cực mạnh, mặc dù hiện tại chỉ là Ban Đầu Thể, thế nhưng lực phòng ngự của nó đã có so sánh với Thần thoại sinh vật bình thường.
Chu Văn dùng Hàm Quang kiếm đánh Hỗn Độn trứng, dùng hai kiếm mới có thể bổ ra một đạo vết kiếm trên mặt nó.
Dùng Hoàng Kim Bá Kiếm, chỉ cần một kiếm có thể bổ được.
Lực phòng ngự của nó đã tương đối biến thái, dù sao nó mới là Ban Đầu Thể, nếu như tấn thăng Hoàn Mỹ Thể, nói không chừng có thể chọi cứng với công kích của Thần thoại Phối sủng.
Hơn nữa bên trong Hỗn Độn Đản, vết thương và Nguyên khí trên thân Chu Văn đều nhanh chóng khôi phục, đơn giản nó như một trang bị chữa trị cao cấp.
Đáng tiếc duy nhất chính là, Hỗn Độn Đản chẳng có điểm công kích nào, nó chỉ có thể phòng ngự và chữa trị.
Bởi năng lực của Hỗn Độn Đản có chút tương tự Mệnh hồn của Lý Huyền, Chu Văn tự hỏi, có phải Hỗn Độn Đản phải nhận thương tổn về sau mới có thể tấn thăng.
Kết quả thử mấy lần, đánh Hỗn Độn Đản bị thương về sau, mặc dù nó rất nhanh chữa trị, có điều cũng không mạnh lên.
Ngược lại sau khi Chu Văn bị thương mấy lần, Hỗn Độn Đản đang giúp hắn khôi phục về sau, tựa hồ trở nên mạnh hơn một chút.
- Không thể nào. . . Chẳng lẽ nói, cái đồ chơi này phải giúp ta trị thương mới có thể tiến hóa, chẳng lẽ ta phải chịu đòn như Lý Huyền sao?
Chu Văn đạt được cái kết luận này về sau, buồn bực không đỡ được.
Nhưng sự thật chứng minh, Hỗn Độn Đản đang giúp hắn chữa trị thân thể, sau đó dần dần mạnh lên.
Mà Hỗn Độn Đản cũng vô cùng kỳ quái, chỉ khi nào Chu Văn nhận vết thường khác biệt về sau, nó giúp Chu Văn chữa trị mới có thể mạnh lên.
Nếu dính cùng một loại thương thể, mặc dù nó vẫn chữa trị cho Chu Văn, nhưng bản thân lại không mạnh lên.
- Bị đánh thôi cũng kén chọn, Mệnh hồn quá biến thái đi?
Chu Văn buồn bực cơ hồ muốn từ bỏ Mệnh hồn này.
Nhưng suy nghĩ một chút, lại không tìm được cái khác thay thế, chỉ có thể trong game thử nghiệm vết thương khác biệt, sau đó nhờ Hỗn Độn Đản giúp hắn chữa trị.
Hỗn Độn Đản cứ như vậy mạnh dần lên, chờ thời điểm Chu Văn về tới Lạc Dương, Hỗn Độn Đản cơ hồ đã dấu hiếu tấn thăng đến Tiến Hóa Thể.
- Tiểu Văn, có phải ngươi mang con gái tư sinh trở về? Có phải ta trở thành bà nội rồi hay không?
Chu Văn mới trở lại Lạc Dương không bao lâu, Âu Dương Lam lại đột nhiên chạy tới, ngạc nhiên nhìn Nha Nhi đang ngồi trên ghế sa lon.