Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 579: Kiểu chết khác biệt








Khương Nghiên đi về phía trước, Chu Văn một mực theo ở phía sau, từng bước một đi lên, qua Tiên Duyên thạch về sau, lại là thời gian dài buồn tẻ leo núi.

Hai người chẳng qua tình cờ uống nước và ăn một chút gì đó, cơ bản không dừng lại, dù vậy thời điểm bọn hắn đến giữa sườn núi, đã tiêu tốn hết bốn ngày trời.

Vẻn vẹn thời gian bốn ngày, hai người đã gầy đi vài vòng, hốc mắt và hai má sắp lún xuống, không khác da bọc xương.

Hai chàng trai anh tuấn, bây giờ lại khom lưng đi còng, chẳng khác hai tiểu lão đầu.

Điều này không ảnh hưởng gì đến bọn hắn, mỗi một bước đi của bọn hắn đều dùng hết toàn lực, thân thể tiêu hao thực sự quá lợi hại, lại không thể dừng lại nghỉ ngơi đi ngủ, có thể chịu đến bây giờ, một phần lý do là thể chất bọn hắn vượt xa người thường, đổi thành Sử thi cường giả khác, sợ đã không chịu nổi bỏ cuộc từ lâu.

Đi tiếp lên, vẫn không thấy phần cuối của thềm đá, nhìn xuống, mây mù lượn lờ, cũng nhìn không thấy thứ gì, tại đây nhìn lên trên không thấy trời, nhìn đằng dưới lại không thấy chân núi, sở dĩ bọn hắn biết đây là giữa sườn núi, bởi bên cạnh có một tảng đá lớn khắc ba chữ Bán Thiên Nhai.

-Đi qua Bán Thiên Nhai, lại còn một nửa đường nữa, có điều con đường phía trước lại càng thêm khó khăn hơn, ngươi còn chống đỡ được nữa không? Nếu như không chịu được nữa, có thể nghỉ ngơi một ngày trên bình đài Bán Thiên Nhai, sau đó quay người xuống núi, sẽ không bị lực lượng cấm kỵ ảnh hưởng nữa. Có điều nếu đã lên bình đài Bán Thiên Nhai, không thể tiếp tục leo núi nữa.

Khương Nghiên đứng trước mặt nói.


-Đã đến đây rồi, làm sao cũng phải lên trên xem chút, không thể bỏ dở giữa chừng, ta còn có thể kiên trì, tiếp tục đi thôi.

Chu Văn nói.

-Qua Bán Thiên Nhai, tiếp tục đi về phía trước, sẽ thấy một ít gì đó, đến lúc đó vô luận ngươi thấy cái gì, tuyệt đối không thể mở miệng nói chuyện, cũng không thể phát ra âm thanh, im lặng đi lên phía trước là được rồi, nếu không sẽ có chuyện bất hảo phát sinh.

Khương Nghiên còn nói thêm.

-Không thể nói chuyện, ta nhớ kỹ.

Chu Văn khẽ gật đầu, có điều trong lòng vẫn còn hơi nghi hoặc một chút.

Cấm kỵ trên Cầu Tiên sơn, cũng không viết ở nơi nào, mà Khương Nghiên lại biết hết thảy, khẳng định có người thử qua, bằng không Khương Nghiên không biết được, lui một bước sẽ chết, Chu Văn không tin Khương Nghiên lại không biết tình huống đó.

Có điều Khương Nghiên không nói, Chu Văn cũng không hỏi, tiếp tục theo Khương Nghiên đi lên phía trước.

Thêm đá dưới núi hết sức chật trội, nhưng sau nửa ngày, những thềm đá kia lại rộng hơn không ít, tầm hai ba người đi song song còn dư xài.

Nhưng bây giờ hai người đều không thể nói chuyện, sánh đôi đi, vạn nhất không cẩn thận, ngược lại càng thêm hỏng bét, cho nên hai người vẫn một trước một sau đi, ai cũng không lên tiếng, giống như hai người câm.

Chu Văn đi mỗi một bước, cảm thấy hai chân mình đều run rẩy, tại địa phương quỷ quái này, có Nguyên Khí quyết và Nguyên Khí kỹ mạnh hơn cũng vô dụng, sử dụng ngoại lực tăng cường thể phách và lực lượng, lượng lượng cổ quái kia sẽ tăng lên, vẫn khiến thân thể rơi vào trạng thái cực hạn.

Tiếp tục đi, tầm mắt Chu Văn trong lúc vô tình quét qua mặt thềm đá, con ngươi đột nhiên co vào, kém chút mở miệng kêu.

Nếu không phải Khương Nghiên đã nhắc nhở hắn trước, khẳng định hắn sẽ kêu thành tiếng, bởi trên thềm đá kia, lại có một cỗ thi thể, mà tướng mạo quần áo của thi thể đó, lại giống Chu Văn như đúc.

Trong lòng Chu Văn hồ nghi, tuy nhiên lại không thể nào nói chuyện, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa dò xét thi thể ven đường, bất luận nhìn thế nào, mấy thi thể đều giống hắn như đúc, có điều mấy thi thể nằm trên thềm đá, đã không còn một điểm khí tức.

-Khẳng định đây là huyễn tượng.

Chu Văn không nhìn nữa, tiếp tục đi về phía trước.


Đi hết một đoạn đường mệt gần chết, lại vòng qua một đoạn núi cheo leo, thấy mặt trên thềm đá trước mặt, lại xuất hiện một cái thi thể.

Lần này nhìn rõ hơn, là thi thể bộ dáng giống Chu Văn, khiến Chu Văn không thể chịu được nữa là, thi thể này lại không có quần áo, tứ chi đại trương, bị từng sợi đinh sắt đóng ở trên vách núi đá, thoạt nhìn chết cực kỳ thê thảm.

-Hết thảy đều là ảo tưởng. . . Hết thảy đều là hư vô. . . Ta nhẫn. .

Chu Văn âm thầm nhịn, mặc dù biết đây chỉ là huyễn cảnh, có điều vẫn khiến người ta sôi máu, mấu chốt người kia rất giống hắn, đến một chút vết sẹo không khác hắn chút nào.

Lại tiếp tục đi, Chu Văn thấy đủ loại kiểu chết, bị treo cổ, bị đao chém thành hai khúc, đủ loại tử trạng đều vô cùng thê thảm.

Có điều mấy thứ này, xem nhiều hơn nữa cũng nhờn, một đường đi lên, ít nhất thấy vài trăm đến gần ngàn kiểu chết, đã sớm không cảm thấy kinh ngạc.

Đi tiếp bảy tám ngày nữa, thời điểm mặt trởi lại mọc, cuối cùng hai người đã thấy được đỉnh núi, nơi đó không có bất kỳ kiến trúc gì, chr có một gốc cây không rõ nguồn gốc mọc xiêu xẹo trên đỉnh núi.

Phía trên cái cây không rõ nguồn gốc, xiêu xẹo kia, treo một khỏa kén xanh lớn, nhìn kỹ, phía trên kén xanh không đụng chạm vào bất cứ cành cây nào, cứ lăng không trôi nổi ở nơi đó.

Bên dưới cây, còn có một đầu dị thú màu trắng, toàn thân trắng như tuyết, đỉnh đầu mọc Song giác, trên trán mọc Thụ nhãn, có điều nó nhắm lại không mở, đó hẳn là Bạch Trạch mà Khương Nghiên đã suy đoán.

Chu Văn nghe Khương Nghiên nói qua, đầu dị thú màu trắng kia sẽ không chủ động công kích bọn hắn, đây cũng căn cứ hắn phán đoán đây chính là Bạch Trạch.

Bạch Trạch là Thụy thú cát tường, thông Thiên văn Địa lý, nhìn được quá khứ và tương lai, biết tiếng người, có thể phân biệt Chư Thiên Quỷ Thần, trong truyền thuyết nó được Hoàng Đế nhờ vả, cầu ra hơn vạn Quỷ Thần đồ giám, khiến nhân loại có thể phân biệt rõ Quỷ Thần, từ đó xu cát tị hung, là một trong những Thượng cổ Trừ tà Thần thú.

-Trước đó ngươi có thấy những thi thể kỳ quái kia không?

Khương Nghiên hỏi Chu Văn.

-Thấy, tất cả chúng đều giống ta.

Chu Văn trả lời.


-Hết thảy có bao nhiêu?

Khương Nghiên lại hỏi.

-Không nhớ rõ, nhiều như vậy, ta cũng không cẩn thận đếm, nói chung có hơn ngàn.

Chu Văn dừng một chút, nhìn Khương Nghiên hỏi:

-Ngươi hỏi cái này để làm gì? Những thứ đó không phải huyễn tượng sao?

Con mắt Khương Nghiên nhìn Chu Văn, nụ cười trên mặt rất kỳ quái:

-Hơn một ngàn, vậy ngươi thật lợi hại.

-Có ý gì?

Chu Văn không rõ lời này của Khương Nghiên có ý gì?

Khương Nghiên vừa cười vừa nói:

-Truyền thuyết, phàm nhân đi Cầu Tiên chi lộ, chính là quá trình thoát phàm, ngươi thấy huyễn tượng mỗi một cái thi thể, đều là những tội ngươi đã phạm phải, chỉ khi nào lột bỏ tội lỗi ngươi phạm, mới có thể thành Tiên, không bị Thiên kiếp gạt bỏ. Ngươi thấy hơn một ngàn bộ thi thể, nói cách khác, ngươi từng phạm hơn ngàn tội đáng chết.