Thời điểm Chu Văn đang điên cuồng cày Phó bản, trong thành Lạc Dương phát sinh một chuyện kỳ quái.
Tại một ngã tư đường thị khu, bị một khối Ma phương phá hỏng, Ma phương màu đen lớn rộng tầm năm mươi mét, vô cùng lớn, thoạt nhìn không giống kim loại, nhưng không phải nhựa plastic hay đá.
Kỳ quái nhất, chính là không biết khi nào Ma phương xuất hiện tại đó, người được giao nhiệm vụ điều tra việc này là A Sinh, hắn giám sát phụ cận, phát hiện Ma phương thật sự tự nhiên xuất hiện, trên video quay lại, một giây không có, nhưng một giây sau xuất hiện.
Đồ vật quỷ dị như vậy, tám chín phần liên quan đến Dị thứ nguyên sinh vật, để tránh xảy ra bất trắc, A Sinh điều không ít cao thủ Lạc Nhất quân, cùng nhau nghiên cứu xem đem Ma phương đi hay phá hủy nó.
Nhưng hắn đã dùng rất nhiều phương pháp nhưng không thể đem Ma phương di chuyển, không thể làm hư hỏng nó, coi như trước mắt sử dụng vũ khí tối cường hoặc Nguyên Khí kỹ siêu phá hoại, cũng không thể khiến Ma phương hư hao chút nào.
Có người muốn đem xi măng dưới mặt đất đào bỏ, lợi dụng một chút công cụ di rời Ma phương, nhưng rất nhanh bọn hắn phát hiện, Ma phương lơ lửng trong không gian, sau khi mặt đất bị đào bới, vẫn không ảnh hưởng gì tới nó.
Mặc dù Ma phương không sinh ra uy hiếp gì, có điều A Sinh vẫn cẩn thận, sơ tán cư dân phụ cận, tạm thời cô lập một khu vực như vậy, phái quân đội đóng giữ, để tránh xảy ra bất trắc.
Không quá hai ngày, A Sinh nhận được rất nhiều tin tức, kết quả khiến người ta giật mình, không chỉ Lạc Dương, mà rất nhiều khu vực thành thị trên Liên bang, đều xuất hiện Ma phương.
Hiện tại tất cả mọi người đang nghiên cứu Ma phương, mãi cho tới bây giờ, không ai có thể xác định rốt cuộc Ma phương là cái gì.
Rất nhiều người lo lắng giống A Sinh, Ma phương trong thành thị, đơn giản như một khối bom hẹn giờ, nói không chừng vào một ngày đẹp trời nó sẽ tạo thành đại họa kinh khủng.
-tượng tấp nập xuất hiện, thời gian này càng ngày không ổn.
A Sinh giận dữ nói.
An Thiên Tá đang xem tình báo từ các nơi gửi về, ngay cả thành thị Lục đại gia tộc anh hùng quản lý cũng xuất hiện Ma phương, là Lục đại gia tộc anh hùng vẫn chưa có biện pháp gì xử lý.
Lục đại gia tộc anh hùng đều xuất động Thần thoại Phối sủng, muốn phá hủy Ma phương hoặc làm rõ Ma phương là cái gì, nhưng kết quả lại không hề tốt đẹp gì, lực lượng Thần thoại Phối sủng, lại không gây tổn hại gì đến Ma phương.
An Thiên Tá nhíu mày nhìn tình báo các khu truyền tới, báo, lông mày cũng dần dần nhíu lại.
Các nơi trên thế giới đều xuất hiện Ma phương, vấn đề này rõ ràng không đơn giản.
-Ngươi có thấy Ma phương này chỉ xuất hiện tại khu vực tập chung nhân loại, tại Dị thứ nguyên lĩnh vực hay nơi khác không hề xuất hiện Ma phương.
An Thiên Tá nói.
-Ngài hoài nghi đây là âm mưu nhắm vào nhân loại ư?
A Sinh lập tức hiểu ý của An Thiên Tá.
-Mặc dù ta không dám chắc, nhưng hiện tại các tài liệu phân tích dị tượng, đều biểu thị Ma phương đều nhắm vào nhân loại.
Vẻ mặt An Thiên Tá nghiêm túc.
-Nước tới đất ngăn, binh tới tướng đỡ, Đốc Quân đại nhân ngài sợ qua người nào?
A Sinh cố ý dùng giọng buông lỏng nói.
An Thiên Tá mỉm cười, không nói chuyện này nữa, lại hỏi A Sinh:
-Bên Trác Lộc tiến triển như thế nào?
-Vẫn không có tiến triển gì nhiều, những chuyên gia kia phân tích lâu như vậy, đại khái đoán được Cự xà là Chúc Long trong truyền thuyết, còn một đầu Dị thứ nguyên sinh vật khác chính là Cùng Kỳ một trong Tứ Đại Hung thú, trừ cái đó ra không có tiến triển nào, trừ phi có lực lượng Thần thoại, bằng không không thể công phá Thần điện.
A Sinh nói.
-Vị kia trong nhà thế nào?
An Thiên Tá dừng một chút, lại hỏi.
-Thoạt nhìn bình thường, thích thì ăn, thích mua thì mua, nhưng có thể thấy, Phu nhân vẫn không bỏ xuống được.
A Sinh nói.
Trầm mặc rất lâu, An Thiên Tá đột nhiên nói:
-Đi Trác Lộc cần thời gian nhanh nhất bao nhiêu?
Sắc mặt A Sinh đại biến:
-Đốc quân, tuyệt đối không thể đi Trác Lộc, thực lực Chúc Long cùng Cùng Kỳ vẫn còn là ẩn số, nếu ngài đi quá nguy hiểm.
-Rõ ràng ông ngoại còn trong Thần điện không, vị kia trong nhà không thể nào yên tâm.
An Thiên Tá nói.
-Đốc quân, nếu ngươi bị hãm bên trong, Phu nhân không chỉ đơn giản đau lòng như vậy. Mà hiện tại xuất hiện Ma phương quỷ dị, tùy thời đều có thể xảy ra vấn đề, nơi này không thể thiếu ngài.
A Sinh nghiêm túc nói.
An Thiên Tá nghe vậy, thần sắc trên mặt biến ảo, rất lâu mới than nhẹ một tiếng nói:
-A Sinh, trước kia chúng ta chỉ muốn nắm An gia và Lạc Dương trong tay, nghĩ đến lúc đó, chúng ta không hề cố kỵ chút nào, muốn làm gì thì làm. Hiện tại chúng ta thực sự trở thành chủ nhân của nơi này, tuy nhiên lại phát hiệu có nhiều thứ cố kỵ chúng ta.
A Sinh nhìn An Thiên Tá, nghiêm túc nói:
-Một người, hắn mang chức vụ càng thấp, đương nhiên cố kỵ càng thấp, còn Đốc quân ngài…
-Có lẽ vậy.
An Thiên Tá đi tới trước cửa sổ, nhìn Ma phương trên đường phố, vẻ mặt càng ngày càng phức tạp.
Chu Văn dung hợp rất nhiều Phối sủng, nhưng vẫn không đạt được Thần Văn Trọng Giáp Chiến Sĩ, làm hắn hài lòng, nên trước tiên đem Thần Văn Trọng Giáp Chiến Sĩ không có kỹ năng dùng tạm.
-Lão Chu, ngươi có nghe nói gì không, trên đường phố thị khu xuất hiện Ma phương thần bí?
Lý Huyền tìm Chu Văn, thần thần bí bí nói.
-Ma phương gì thần bí?
Gần đây Chu Văn chỉ chuyên tâm cày Phó bản, ngoại trừ giao bữa sáng cho Vương Lộc, hắn chưa hề ra khỏi cửa, nên không có ai nói cho hắn biết.
-Ngươi lại không biết?
Lý Huyền đem chuyện Ma phương xuất hiện, nói một lần:
-Không chỉ xuất hiện tại Lạc Dương chúng ta, nghe nói các nơi trên thế giới đều xuất hiện Ma phương, chẳng qua vẫn không có ai biết được, cái kia là thứ gì?
Chu Văn nghe xong, không khỏi nhíu mày, hắn cũng lo lắng, vạn nhất bên trong Ma phương chứa vài em Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật, như vậy không dám nghĩ đến hậu quả.
Huyền cùng Chu Văn trò chuyện trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói với Chu Văn:
-Thoạt nhìn Cổ Điển hung ác như vậy, nhưng thực tế, lá gan hắn thật nhỏ.
-Tại sao nói thế?
Chu Văn hỏi.
-Trước đó Huyền Văn hội chúng ta tổ chức hoạt động, kết Cổ Điển cùng đi, Phương Nhược Tích mang theo Sủng vật của nàng đi cùng, Tiểu miêu của nàng lại không sợ Cổ Điển, còn nhảy tới người hắn. Cổ Điển thấy được con mèo kia, bình thường nhìn hắn mạnh như vậy, lại bị hù đặt mông xuống đất, chân run không đứng dậy nổi, như sợ con mèo kia ăn hắn vậy… Tiểu tử kia bình thường thoạt nhìn rất gia môn, không ngờ hắn nhát gan như vậy…
Thời điểm Lý Huyền nói chuyện, không chú ý sắc mặt Chu Văn có chút cổ quái.