Âm nhạc Cung điện lớn như vậy, mỗi lần chỉ gặp được một đầu Thái Dương thú, cái này khiến độ khó việc thu hoạch trứng Thái Dương thú khó khăn hơn nhiều, không thể không dùng huyết dịch chồng chất, lần lượt cày Phó bản.
May mắn ngoại trừ Thái Dương thú, Chu Văn còn có thể đi cày Tiểu Lão Hổ, Phân thân Mộc ngẫu Nhã Đế, Thần Văn Trọng Giáp Chiến Sĩ, Tam nhãn kim cương lực sĩ, Biến dị Bá xà, các loại Dị thứ nguyên sinh vật hiếm khác.
Có một chút Phối sủng có đẳng cấp không cao, có điều kỹ năng của chúng hoặc Mệnh cách của chúng rất tốt, hiện tại cày thêm mấy con, về sau muốn dung hợp, nói không chừng có thể dùng đến.
Vừa cày quá, Chu Văn vửa tìm chỗ tốt.
Chu Văn tìm một Dị thứ nguyên lĩnh vực không phải bên trong Tịch Dương học viện, mà thuộc thành Lạc Dương, nó không nổi tiếng lắm, bình thường rất ít người tiến đến đây, bởi nơi đó tương đối ít Dị thứ nguyên sinh vật, hơn nữa tỉ lệ rơi đồ rất thấp.
Người bình thường không muốn đi, Chu Văn lại thấy nơi đó là chỗ tốt, nên xin phép nghỉ học, đi Dị thứ nguyên lĩnh vực tên là Vườn Mẫu Đơn.
Nơi đây có một truyền thuyết, một đời Nữ Hoàng Đông khu, sau khi say rượu tại Trường An, từng hạ lệnh bách hoa đều nở, vì nàng trợ hứng.
Trăm hoa đua nở không giống nhau, nhưng ngại dâm uy của Nữ Hoàng kia, không thể không đồng thời nở hoa, Nữ Hoàng cao hứng, tuy nhiên phát hiện bên trong trăm hoa, có một loại từ đầu đến cuối không nở, chính là Mẫu đơn.
Nữ Hoàng giận dữ, đem Mẫu Đơn vứt về Lạc Dương, nhưng ai biết Mẫu Đơn vừa đến Lạc Dương, lập tức ngẩng đầu nở rộ, sắc màu rực rỡ như dặng mây đỏ.
Sau khi Nữ Hoàng nghe vậy càng nổi giận, hạ lệnh dùng lửa thiêu chết những đóa Mẫu Đơn đó, ai biết khi bị đốt, Mẫu Đơn ngược lại càng nở rộ, càng thêm kiều diễm.
Mảnh Vườn Mẫu Đơn này, trong truyền thuyết chính là nơi Nữ Hoàng đem Mẫu Đơn tới.
Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, Nữ Hoàng nhân gian có mạnh đến đâu, cũng không thể khiến hoa nở hoa tàn, cho nên Vườn Mẫu Đơn biến thành Dị thứ nguyên lĩnh vực gì, đến nay vẫn là một điều bí ẩn.
Bên trong Vườn Mẫu Đơn đều là Dị thứ nguyên sinh vật, trước kia có người trắng trợn chặt cây, đáng tiếc Mẫu Đơn không tuôn ra trứng Phối sủng hoặc Thứ nguyên kết tinh, nên dần dần không có ai đến đây chém hoa Mẫu Đơn.
Dị thứ nguyên sinh vật có thể chém giết trong Vườn Mẫu Đơn chỉ có hai loại, một loại Dị thứ nguyên sinh vật Ong mật, còn lại là Tử điệp, có điều hai loại này vốn ít, hơn nữa đều có độc, thậm chí tỉ lệ rớt đồ thấp thảm hại, cho nên Vườn Mẫu Đơn dần dần không có ai lui tới.
Sở dĩ Chu Văn đến Vườn Mẫu Đơn, không phải vì chút Dị thứ nguyên sinh vật Ong mật và Tử điệp, chỉ bởi Vườn Mẫu Đơn rất ít người, hơn nữa trong truyền thuyết Vườn Mẫu Đơn có một gốc Tiên căn.
Chu Văn chỉ muốn tới nơi này chơi game, đồng thời thuận tiện, cảm ứng một thoáng tiếng chim hót hoa nở, coi như hòa mình với thiên nhiên, nói không chừng có thể thêm một bước lĩnh ngộ đối bới Đạo Thể, may mắn ngưng tụ Mệnh hồn cũng khó nói.
Ngưng tụ và tấn thăng Mệnh hồn không phải chuyện đơn giản, không chỉ đại lượng thời gian luyện tập, lĩnh ngộ và cơ duyên cũng rất quan trọng, Sát Lục Giả, Nghịch Sinh Cổ Hoàng, Thất Lạc Quốc Độ tạm thời chưa có tiến triển gì, trước mắt Chu Văn chỉ có thể nghiên cứu Đạo Quyết và Tiểu Bàn Nhược kinh.
Chu Văn đi tới vườn Mẫu Đơn, quả nhiên thấy nơi này sắc màu rực rỡ, liếc nhìn lại, vài trăm dặm đều một màu hồng tía, hợp thành một biển hoa, đẹp khiến người ta nín thở.
Mẫu Đơn đẹp đem lại cảm giác áp bách, có người cảm thấy Mẫu Đơn quá diễm lệ, có người cảm thấy đây là vẻ đẹp rực rỡ, cũng có người nói Mẫu Đơn đẹp nội liễm.
Chu Văn không nghiên cứu gì về hoa, chẳng qua thấy Vườn Mẫu Đơn này xác thực đẹp mắt, bởi Vườn Mẫu Đơn biến thành Dị thứ nguyên lĩnh vực, nên vẻ đẹp Mẫu Đơn trở nên càng run động lòng người.
Chu Văn đi vào trong hoa viên, tim một Thạch đình bên trong Vườn Mẫu Đơn, ngồi một bên chơi game, một bên cảm thụ tiếng hoa hót chim nở trong này.
Vườn Mẫu Đơn xác thực có chút khác biệt với các Dị thứ nguyên lĩnh vực khác, nơi này yên tĩnh êm ả, hương hoa thấm vào ruột gan, ngoại trừ Mẫu Đơn đẹp rung động lòng người, đây quả thật là một nơi thanh tĩnh.
Nhưng Chu Văn lại không chỗ nào lĩnh ngộ, một bên vận chuyển Đạo Quyết, một bên chơi game, Đạo Quyết không tiến triển, Chu Văn dứt khoát chơi game.
Chơi mấy giờ, nghe có tiếng bước chân truyền đến.
Chu Văn không để ý, nhưng bước chân kia hướng về chỗ Thạch đình hắn đang ngồi, nên hắn dùng Đế Thính nghe ngóng chút.
Có hai người tới, một người trung niên và một thiếu niên, mười một mười hai tuổi, trang phục của hai người khá kỳ quái, người mặc tố y, bên ngoài áo choàng, không phải cách ăn mậc của người địa phương.
Người trung niên đi trước, trong tay thiếu niên kia bưng một cái vỏ đao, đi sau lưng người trung niên.
Hai người một đường đi tới thạch đình, không đi nhanh, dường như đang thưởng thức phong cảnh Vườn Mẫu Đơn.
Nói thật, Mẫu Đơn xác thực đẹp, tuy nhiên xem lâu, đồ vật đẹp vẫn cho người ta chút mệt mỏi, đây cũng chính là lý do, đồ vật mình quen thuộc không bằng đồ vật mới mẻ.
Kỳ thật không phải đồ không tốt, mà lòng người dễ đổi, vật hiếm thì quý, đồ vật thấy nhiều, không biết trân quý.
Người trung niên kia một mực thưởng thức hoa Mẫu Đơn, nhìn rất lâu, lại thêm dáng vẻ hào hứng dạt dào, quan sát tỉ mỉ hoa Mẫu Đơn.
Rõ ràng tâm tình thiếu niên kia không được trầm ổn như người trung niên kia, trong chốc lát thấy không thú vị, nhưng vẫn theo sau trung niên nhân, không cứ động, thoạt nhìn hết sức gia giáo.
-Lão sư, trong đình này đã có người.
Hai người tới trước Thạch đình, thiếu niên thấy Chu Văn đang ngồi trong đình, có chút thất vọng nói.
Người trung niên lại không ngại, đứng ngoài đình hỏi:
-Vị tiểu hữu này, ngươi có thể cho chúng ta nghỉ ngơi trong thạch đình một lát?
-Dĩ nhiên, thạch đình vốn là của chung, các ngươi muốn dùng bao lâu cũng được.
Sau khi người trung niên cảm ơn, cùng thiếu niên tiến vào thạch đình.
Thiếu niên vác trên lưng một cái rương lớn, chỉ thấy hắn bỏ rương xuống, sau đó mở ra, từ bên trong lấy ra một tấm vải trải trên mặt đất, lại cầm một cái bàn gỗ nhỏ, còn lấy ra một số đồ vật linh tinh, thoạt nhìn nhìn đồ nấu ăn dã ngoại, có điều những công cụ trên bàn, hình như dùng để pha trà.
Người trung niên và thiếu niên cùng nhau ngồi trên bàn nhỏ, thiếu niên nhanh nhảu pha trà.
-Gặp nhau tức hữu duyên, tiểu hữu, không chê, không bằng nếm thử hương vị trà đạo quê hương chúng ta.
Người trung niên nói với Chu Văn.
-Hảo tâm lĩnh, ta không khát.
Chu Văn nói xong, tiếp túc chơi game.
Người trung niên không để ý, vừa uống trà vừa ngắm hoa, thoạt nhìn khá thư thái.
-Lão sư, Lạc Dương có nhiều Dị thứ nguyên lĩnh vực nổi tiếng như vậy, tại sao chúng ta hết lần này tới lần khác muốn tới Vườn Mẫu Đơn? Nơi này làm gì có Dị thứ nguyên sinh vật nào có chút đặc sắc nào?
Thiếu niên pha trà tốt, ngoan ngoãn ngồi đối diện, hỏi người trung niên kia.