Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 446: Mất tích








- Ta thấy sống như vậy khá tốt, tại sao không thể?

Chu Văn vốn không phải loại người ham địa vị, mục tiêu hiện tại của hắn, kỳ thật chỉ có cứu được Lão hiệu trưởng, sau đó tìm một địa phương an ổn sinh hoạt, đem thực lực bản thân dần dần tăng lên.

Hắn tính toán, nếu Dị thứ nguyên lĩnh vực hoàn toàn mất hết hiệu lực, hắn vẫn có đủ thực lực để bảo hộ bạn bè và người thân của mình.

-Ngươi hẳn biết hiện tại Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm ngày càng nhiều, lần trước tại Tịch Dương học viện xuất hiện Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm, đã đem thư viện sụp đổ, còn Thiên Trí Chu lần trước, chút nữa làm hỏng thành Lạc Dương, về sau thế giới này càng ngày không yên ổn, ngươi có thể tìm được việc gì mà an ổn sinh hoạt được?

Lý Huyền hỏi.

Chu Văn ngẫm lại cũng đúng, nếu toàn bộ thế giới biến thành công viên giải trí quái vật, nào còn nơi nào an nhàn công tác nữa.

-Vậy sau khi tốt nghiệp, ngươi muốn làm gì?

Chu Văn hỏi Lý Huyền.

-Ta định kiến tọa một cái thành, triệu tập nhiều cường giả nhân loại, tọa ra một lâu đài không thể phá hoại, trong thành đều có bạn bè, người thân của ta, ta có thể bảo hộ họ an toàn.

Lý Huyền nói.

-Ý định của ngươi, còn không giống ý định đại đồng tiểu dị như ta sao?


Chu Văn cười nói.

-Đâu giống, ta chủ động xuất kích, còn ngươi bị động đánh.

Lý Huyền phiết phiết, rất khinh thường nói.

-Tốt, chúng ta ước định vậy đi, sau khi kiến tạo thành, cho ta một phòng, để ta có một chỗ an nhàn công tác.

Chu Văn nói.

-Thế ngươi phải chờ dài cổ, không phải đỉnh cấp Sử thi, quần hùng không thể nào tin phục, mà ta còn chưa tấn thăng Sử thi, không biết đến khi nào mới có thể trở thành đỉnh cấp Sử thi đây.

Lý Huyền cười nói.

-Ta tin ngươi nhất định có thể làm được.

Chu Văn nghiêm túc nói.

-Tốt, ta hứa với ngươi, sau khi ta kiến thành, nhất định lưu một chỗ tốt nhất cho ngươi, để ngươi có thể tha hồ làm việc ngươi muốn.

Lý Huyền hào khí nói một câu.

Hai người vừa đi vừa chém gió, có điều phần lớn thời gian đều là Chu Văn nghe Lý Huyền nói về lý tưởng của hắn, mà hắn tựa hồ không có hứng thú với những thứ này, điều duy nhất khiến hắn có thành tựu chính là thời khắc cấp bậc và năng lực của hắn tăng cường.

-Hôm này là ngày mừng thọ lão gia tử ta, ngươi cùng đi đi, coi như ăn buffet miễn phí.

Lý Huyền kéo Chu Văn rời khỏi học viện.

Tuy hiện tại Lý Huyền không thích Lý Mặc Bạch, có điều trước mắt lão gia tử, Lý Huyền cũng không thể hoàn toàn trở mặt với Lý Mặc Bạch.

Trừ Lý Huyền và Lý Mặc Bạch bên ngoài, Lý lão gia còn thu dưỡng rất nhiều con trai nuôi và con gái nuôi, hơn nữa trên đất Lạc Dương có nhiều nhân vật uy tín đến chúc mừng, ngay cả An Thiên Tá cũng phái người đến dự lễ.

-Thật sự không cần mua lễ vật sao?

Chu Văn bị Lý Huyền kéo tới, không mua chút lễ vật nào tới, cứ hai tay không tiến vào Lý gia.

-Ngươi không cần lễ vật gì cả, ngươi có thể tới, chính là cho ta mặt mũi, hiện tại ai không biết, ngươi chính là nhi tử Âu Dương Lam sủng ái nhất, đến A Sinh còn không được sủng ái như ngươi.

Lý Huyền chỉ chỉ một bàn tiệc đứng nói:

-Đồ ăn thức uống của thoải mái, cứ từ từ thưởng thức.


-Ta đi qua bên kia kiểm tra chút việc, ngươi cứ ăn trước, có chuyện gì kêu ta.

Lý Huyền vừa nói vừa đi.

Chu Văn không quen biết người nào, cũng không cần lo lắng, lao vào bàn tiệc, tự động ăn.

-Chu Văn, chúng ta lại gặp mặt, sự tình lần trước ta yêu cầu ngươi, ngươi suy nghĩ thông xuất chưa?

Lý Mặc Bạch tới, mỉm cười nói chuyện với Chu Văn.

-Không phải ta đã sớm nói đáp án rồi sao?

Chu Văn không nóng không lạnh nói.

-Ngươi không hề suy xét lại sao?

Lý Mặc Bạch vẫn cười nói như cũ.

-Không cần thiết.

Chu Văn khẳng định trả lời.

-Thật đáng tiếc.

Lý Mặc Bạch khẽ lắc đầu, sau đó cứ như vậy rời khỏi.

Sau khi Lý Mặc Bạch uổng công đi, Chu Văn không đem chuyện này đặt trong lòng, vẫn thưởng thức món ăn.

Nguyên bản Chu Văn và Lý Huyền đã hẹn sẵn, sau khi tiệc mừng thọ chấm dứt, hai người cùng nhau trở lại trường học, nhưng Chu Văn vẫn không gặp được Lý Huyền, chờ khi yến hội sắp kết thúc, vẫn không thấy Lý Huyền, hắn gọi điện vẫn không có ai nhấc máy.

-Đừng bảo Lý Huyền sẽ xảy ra chuyện chứ?

Trong lòng Chu Văn không khỏi nhảy dựng, nghĩ đến đây là Lý gia, ai có thể to gan động vào Lý Huyền cơ chứ?

Ngay cả Lý Mặc Bạch, hắn cũng không to gan như vậy, ở Lý gia làm trò trước mắt Lý lão gia tử.

Có điều Chu Văn vẫn cảm thấy có chút bất an, lợi dụng vòng tai Đế Thính, bắt đẩu tìm tòi trong trang viên Lý gia, muốn cấp tốc tìm Lý Huyền.

Lúc này giữa một cái mật thất, Lý Huyền dần dần tỉnh lại, tầm mắt dần dần rõ ràng, sau đó liền phát hiện, chính mình bị một loại khóa kỳ dị khóa chặt, thân thể được cố định trên một cái ghế kim loại, mà Lý Mặc Bạch đang đứng trước mặt hắn.

-Lý Mặc Bạch, ngươi muốn làm gì? Ngươi dám động thủ với ta ngay tại Lý gia, không sợ lão gia biết à?


Lý Huyền hung hăng trừng mắt Lý Mặc Bạch nói.

-Ta thấy ngươi hoàn toàn không thanh tỉnh, có muốn ta giúp ngươi hồi ức một chút không, làm sao ngươi lại tới nơi này?

Thần sắc Lý Mặc Bạch bất động nhìn Lý Huyền, mỉm cười nói.

-Ta không phải bị ngươi…

Lý Huyền nói nói, sắc mặt dần thay đổi.

Hằn dần nhớ lại sự tình, lúc trước hắn đang tại yến hội, đột nhiên Lý Vị Ương gọi điện thoại cho hắn, nói nàng đang ở cửa sau Lý gia.

Bởi nàng là tư sinh nữ, Lý Vị Ương không có tư cách tham gia tiệc mừng thọ, Lý Huyền đi ra ngoài thấy Lý Vị Ương, Lý Vị Ương nói nàng có lễ vật muốn tặng lão gia tử, nhưng mình không có tư cách đưa, nên nhờ hắn đưa hộ.

Lý Vị Ương tự nhiên đồng ý, sau khi Lý Huyền tiếp nhận lễ vật, không hề phòng bị Lý Vị Ương, đột nhiên bị hôn mê, thời điểm tỉnh lại, đã ở chỗ này.

-Ngươi đem Lý Vị Ương đi đâu, Lý Mặc Bạch, ngươi dám động phải một sợi tóc của nàng, ta và ngươi không chết không thôi?

Lý Huyền nhìn chằm chằm Lý Mặc Bạch nói.

Lý Mặc Bạch nở nụ cười, một tay nhéo mắt Lý Huyền nói:

-Lý Huyền ơi Lý Huyền, ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy, không biết thể gian hiểm ác như thể nào, nguyên bản trước kia ta còn tưởng ngươi giả heo, hiện tại xem ra, ngươi thật sự là một đầu heo.

Trong lúc nói chuyện, Lý Mặc Bạch buông Lý Huyền ra, duỗi tay ấn nút điều khiển từ xa, sau đó vách tường trước mặt Lý Huyền dần dần trong suốt.

Hóa ra đây không phải là một vách tường mà là một tấm gương, sau khi kéo màn che lên, có thể nhìn khung cảnh đằng sau vách tường.

Ánh mắt Lý Huyền dừng lại bên trong phòng đối diện, lập tức Lý Vị Ương đang nằm bên trong.