- Đại bá, đây là bạn học ta, Chu Văn.
Vương Lộc chỉ Chu Văn giới thiệu nói, sau đó lại chỉ người đàn ông trung niên giới thiệu:
-Đây là đại bá ta, ngươi cũng gọi là đại bá cũng được.
-Đại bá.
Chu Văn đành phải gọi một tiếng, có điều trong lòng kỳ quái, không biết muốn gặp thân nhân của mình, tại sao phải mang hắn đi làm gì.
-Ngồi xuống đi.
Đại bá Vương Lộc từ tốn nói một câu, cũng không muốn trao đổi cùng Chu Văn.
Vương Lộc ngồi đối diện hắn, lôi kéo Chu Văn, ra hiệu hắn ngồi bên cạnh mình, hai người ngồi đối diện với người đàn ông trung niên.
-Tiểu Lộc, ngươi đã chơi chán rồi? Hẳn đã đến lúc về nhà nghiêm túc tu hành, đừng để cha mẹ ngươi vì ngươi mà khổ tâm.
Ánh mắt Vương Quốc Đào nhìn chằm chằm Vương Lộc nói.
-Đại bá, ta ở Tịch Dương học viện tu hành rất tốt, Tịch Dương học viện là một trong mười học viện tốt nhất Liên bang, nơi này có đạo sư và tài nguyên rất tốt..
Lời Vương Lộc còn chưa dứt, đã bị Vương Quốc Đào cắt ngang.
-Tài nghệ của Tịch Dương học viện ta còn rõ ràng hơn ngươi, nơi đó quả thực tốt hơn học viện bình thường nhiều, nhưng dù sao nó chỉ là học viện nhắm vào đại chúng, không có cách nào căn cứ năng lực và đặc điểm của ngươi để giáo dục tốt nhất, càng không có khả năng dạy ngươi bí pháp bí truyền của Vương gia ta.
Vương Quốc Đào nói.
-Ta thấy không cần nhất định phải học bí truyền bên trong Vương gia, ta thấy kiến thức trong Tịch Dương học viện rất tốt rồi.
Vương Lộc cắn môi nói.
-Ngươi thật sự cảm thấy học những kiến thực phổ thông kia rất tốt sao? Nếu như vậy, không chỉ cha ngươi mẹ ngươi, ngay cả ta cũng rất thất vọng.
Vương Quốc Đào nhìn Vương Lộc nói.
-Đại bá, ta muốn tiếp tục học tập tại Tịch Dương học viện, ngươi là người hiểu ta nhất, giúp ta một chút đi.
Vương Lộc cầu đạo.
-Chuyện khác ta đều có thể tùy theo tính tình của ngươi, nhưng chuyện này không được, ngươi đã trễ nải nửa năm, không quay lại Vương gia tu hành nghiêm túc, làm sao có thể bắt kịp những huynh đệ tỷ muội khác, tương lai ngươi tiếp quản Vương gia, nếu thực lực không thể áp chế người cùng thế hệ, làm sao có thể làm mọi người tin phục?
Vương Quốc Đào nói.
-Ta không muốn tiếp quản Vương gia.
Vương Lộc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
-Ngươi nói cái gì?
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại bị Vương Quốc Đào nghe thấy, vẻ mặt lập tức lạnh xuống.
-Không có, ta nói là, kỳ thật tiến cảnh tu vi trong trường không hề chậm hơn trong nhà.
Vương Lộc nói xong, chỉ chỉ Chu Văn nói:
-Chu Văn là bạn học của ta, hắn cũng học tập trong học viện giống ta, nhưng so với những huynh đệ kia mạnh hơn nhiều.
-Hắn là người An gia, tự nhiên học viện sẽ phá lệ chiếu cố hắn.
Vương Quốc Đào rõ ràng biết Chu Văn, nói tiếp:
-Mà ngươi nói, hắn mạnh hơn huynh đệ tỷ nguội ngươi, ta sợ không hẳn như vậy.
Vương Lộc nghe xong lập tức vui vẻ, biết quả nhiên Vương Quốc Đào sẽ sĩ diện, đặc biệt là chuyện liên quan đến mặt mũi Vương gia.
-Nếu như đại bá không tin, đại khái có thể kiểm tra hắn, nếu như hắn mạnh hơn những huynh đệ của ta, ngươi để ta lưu lại học viện được không?
Vương Lộc thừa cơ nói.
-Ngươi đã mất công đem hắn đến, nếu như ta không giữ lời, sợ ngươi sẽ không chịu thành thật về nhà.
Vương Quốc Đào nói xong nhìn về phía Chu Văn:
-Ngươi am hiểu cái gì nhất?
-Không có cái gì đặc biệt am hiểu?
Chu Văn đáp.
Vương Lộc vội vàng tiếp lời:
-Đại bá, ý Chu Văn là hắn tinh thông mọi thứ, ngươi tùy tiện kiểm tra.
-Ý ta như vậy sao?
Chu Văn dở khóc dở cười, nhưng hắn đang ngồi trước mặt Vương Quốc Đào, nên không tiện nói.
-Gia gia ngươi tu hành cả đời, không dám nói mọi thứ đều tinh thông, ngươi cảm thấy những chữ này thích hợp trên thân một tên học sinh sao?
Vương Quốc Đào nhìn Vương Lộc, nghiêm túc nói.
Nói xong, hắn không để ý Vương Lộc có phản ứng gì, nói với Chu Văn:
-Ngươi nói ngươi không có năng khiếu gì, ta đây dùng chút kỹ xảo của Vương gia kiểm tra ngươi một chút.
Chu Văn nhìn về phía Vương Lộc, ánh mắt Vương Lộc như thể đang khẩn cầu hắn, hai tay chắp dưới mặt bàn như đang bái lạy Chu Văn.
-Đại bá xin mời ngài nói.
Chu Văn suy nghĩ một chút, hắn không muốn thiếu nhân tình Vương Lộc, cố gắng hết sức có thể.
Vương Quốc Đào rót một chén trà, đẩy trước mặt Chu Văn, lạnh nhạt nói:
-Tu hành quan trọng nhất là cơ sở, như thể xây nhà phải chắc móng, nền tảng không tốt, không thể xây nhà chọc trời, coi như miễn cưỡng, rất nhanh sẽ sụp đổ, hiện tại ta muốn kiểm tra một chút cơ sở của ngươi.
Chu Văn hơi nghi hoặc nhìn Vương Quốc Đào, không biết hắn dùng ly trà kiểm tra mình như thế nào.
Vẻ mặt Vương Quốc Đào bất động, rót cho mình một ly trà, đặt trước mặt bàn.
Cái bàn làm từ Lê Hoa mộc, dày mười mấy centimet, tương đối bên chắc, Vương Quốc Đào tiện tay nhấn một cái, chén trà lại trực tiếp chui vào bên trong cái bàn, miệng chén song song với mặt bàn, thoạt nhìn không khác như chiếc chén được khảm nạm trên bàn, mà chén không có hư hao, nước trà bên trong không vung ra một giọt.
-Đại bá, ngươi làm thế này không phải làm khó hắn sao? Chu Văn không luyện qua Tồi Tâm chưởng nhà chúng ta, coi như những huynh đệ chúng ta, là gì có người nào làm được trình độ như vậy?
Vương Lộc lập tức kháng nghị nói.
-Không làm được, chứng tỏ học viện kém Vương gia ta, cho nên ngươi nên về nhà tu hành đi.
Vương Quốc Đào lạnh nhạt nói.
Vương Lộc há to miệng muốn kháng nghị, nhưng không biết phản bác Vương Quốc Đào như thế nào.
-Ta thử một chút.
Chu Văn nhìn ly trà trước mặt nói.
-Người trẻ tuổi, chịu nếm thử là chuyện tốt, ta không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi làm cho một phần ba chén trà rơi vào trong mặt bàn, mà chén trà không vỡ, coi như ngươi thành công.
Vương Quốc Đào nói.
Chu Văn gật đầu, đưa tay đập chén trà.
-Chờ một chút.
Vương Lộc khẩn trương gọi Chu Văn, khẩn cầu hắn như muốn nói:
-Cẩn thận, tuyệt đối đừng làm chén trà vỡ vụn.
Vương Lộc nghĩ thầm, nếu Chu Văn đánh vỡ chén trà, vậy không thể nói được điều gì, chỉ cần chén trà không vỡ, coi như không rơi vào được một phần ba, nàng vẫn cò kè mặc cả với Vương Quốc Đào được.
Chu Văn kỳ thật không hiểu, trong nhà có điều kiện tốt như vậy, tại sao Vương Lộc không học ở nhà mà chạy đến học viện làm gì, không phải bỏ gần tìm xa sao?
Có điều hắn không quản chuyện Vương Lộc, chỉ cần đem nhân tình trả lại là được rồi.
-Yên tâm.
Chu Văn nói với Vương Lộc, sau đó đưa tay, trực tiếp đập vào ly trà.
Chỉ nghe một tiếng răng rắc, sau đó vẻ mặt Vương Lộc tràn đầy tuyệt vọng.
Cái bàn không có việc gì, mà chén trà bị Chu Văn làm nát bẩy, Vương Lộc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hận không thể đâm đầu vào mặt đất, nghĩ thầm:
-Đầu óc ta có phải bị lừa đá hay không, lại đem Chu Văn tới.
-Người trẻ tuổi, trên thế giới có rất nhiều chuyện, không phải cứ dùng khí lực lớn có thể giải quyết.
Vương Quốc Đào nói mọt câu, sau đó không để ý Chu Văn, nói với Vương Lộc:
-Tiểu Lộc, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc, ngày mai ta đón ngươi về nha.