Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 387: Ma cầm vương tọa








Chu Văn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đạo kim quang kia, chính là Đại điểu màu vàng biến mất lúc nãy, lúc này Đại điểu giang cánh, xông về phía Ngô Du Sinh đang ngự Phi kiếm.

Ngô Du Sinh hết sức nghiêm túc, vẫy tay, triệu hồi một Phi kiếm Phối sủng, một thanh Cổ kiếm bén nhọn, giống Thiên Xia phá không chém về phía Kim sắc đại điểu.

Kim sắc đại điểu né tránh, hai cánh rung mạnh, trực tiếp xé rách kiếm quang đầy trời, lao qua chuôi Phi kiếm, chỉ thấy thanh Phi kiếm sau lưng Kim sắc đại điểu trực tiếp cắt thành hai đoạn.

Sắc mặt Ngô Du Sinh lập tức đại biến, đạp lên Phi kiếm xoay người chạy.

Chuôi Thiên Xia kiếm này, hắn nhọc nhằn tại Dị thứ nguyên lĩnh vực Thục Sơn đã lâu, mới kiếm được một đầu đỉnh cấp Sử thi Phối sủng, Thiên Xia kiếm quang có thể khai sơn phá thạch, Mệnh hồn hắn Hào quang kiếm có thể tăng cương uy lực của Thiên Xia kiếm quang, đem Thiên Xia kiếm quang chia thành mưa kiếm, tăng phạm vi và lực công kích của Thiên Xia kiếm.

Sau khi hắn có được Thiên Xia kiếm, không biết trải qua bao nhiêu lần chiến đấu, Thiên Xia kiếm không bao giờ bị hao tổn, hiện tại bị Kim sắc đại điểu đụng một cái, lại trực tiếp cắt thành hai đoạn, lập tức hắn biết Kim sắc đại điểu là tồn tại vô cùng kinh khủng.


Mặc dù tốc độ Phi kiếm dưới chận Ngô Du Sinh nhanh, tuy nhiên không thể nhanh bằng tốc độ của Kim sắc đại điểu, vừa quay đầu chạy không được bao lâu, Kim sắc đại điểu như một đạo kim sắc vọt tới phía sau hắn.

Ngô Du Sinh quá sợ hãi, vội vàng dùng Phi kiếm dưới chân đỡ Kim sắc đại điểu, còn bản thân lao về vách núi đã, chật vật chạy như điên.

-Đừng xem, chạy nhanh.

Chu Văn lôi kéo Lý Huyền chạy, ngay cả Sử thi đạo sư còn không chiến được Kim sắc đại điểu, chờ lát nữa Kim sắc đại điểu hung tính quá độ, nói không chừng sẽ huyết tẩy Long Môn động, đến lúc đó muốn chạy cũng không kịp.

Răng rắc!

Hai người chưa kịp chạy, đã nghe thấy tiếng vang giòn, chỉ thấy kiếm quang như cầu vồng, trực tiếp bị Kim sắc đại điểu chặt đứt, nhìn đã biết cánh nó sắc bén không có cách nào tưởng tượng.

Ngô Du Sinh muốn trốn, nhưng tốc độ của hắn làm sao nhanh bằng Kim sắc đại điểu, không chạy được bao xa đã bị đuổi đến đít, mắt thấy Kim sắc đại điểu lao tới chém giết.

Đột nhiên, chỉ thấy một bóng người phá không tới, người kia ăn mặc đạo sư học viện, như thuấn di xuất hiện trên đỉnh Long Môn động, ngón tay búng một cái, một Kim sắc quang phù lao về phía Kim sắc đại điểu.

Kim sắc đại điểu thấy Phí kiếm sắc bén không đổi sắc, nhưng khi thấy Quang phù kia lại có chút cố kỵ, lại vỗ cánh buông tha, Ngô Du Sinh, tránh né quang phù kia.

Đạo sư kia liên tục gảy mười ngón tay, từng đạo quang phù bắn ra, như mưa quang phù hướng về Kim sắc đại điểu.

Hai cánh Kim sắc đại điểu chấn động, lại có từng đạo quang vũ trên cánh bắn ra, đụng nhau với mưa quang phù, chi thất trên trời nổ tung, chấn động.

Nguyên bản người đang bán quầy hàng tại Long Môn động, đều chen lấn đào mệnh, Chu Văn và Lý Huyền cũng không ngoại lệ, có điều đến biên giới Long Môn động về sau, không ai trực tiếp ra ngoài, nhìn xa xa xem đạo sư kia chiến đấu với Kim sắc đại điểu.

Kim sắc đại điểu hung hãn dị thường, mang theo kim vũ như gió lốc phóng tới vị đạo sư kia, quang phù đạo sư kia cũng bị kim vũ phá hủy, nhưng đôi bên không bị tổn thương.


Chu Văn đang lo lắng vị đạo sư kia, không biết có thể trấn áp Kim sắc đại điểu không, đột nhiên trước mặt hắn ngưng tụ ánh sáng màu đen.

Hắc quang ngưng tụ trước mặt hắn ngưng tụ, lại biến thành một cái Đàn organ lớn, Đàn organ có chút giống đàn dương cầm, đều có phím đàn đen trắng, mà đằng sau Đàn organ, lại có những ống sắt đen như mỏm núi sắp hàng, mà phìm đàn như một loại nấc thang, nhiều tầng, không giống dương cầm chỉ có một hàng phím đàn.

Vị đạo sư kia không xông tới Kim sắc đại điểu, bình tĩnh ngồi trước Đàn organ, ngón tay thon dài đặt lên trên phím đàn.

Chu Văn và Lý Huyền lập tức nghe được âm thanh du dương vang lên, có chút khác biệt với âm thanh dương cầm mà Chu Văn đã nghe lúc trước, rõ ràng tiếng dương cầm thiếu cảm giác xa xăm như Đàn organ.

-Xuất hiện…. Đó là Lãnh hiệu trưởng Ma Cầm Vương Tọa. . . Đó là nam nhân đã từng chiến đấu với thần..

Lý Huyền vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhìn vị đạo sư trên bầu trời.

-Lãnh hiệu trưởng? Đó là Lão hiệu trưởng bất cần đời trường ta sao?

Chu Văn có chút kinh ngạc, hắn tới Tịch Dương học viện lâu như vậy, nhưng chưa từng gặp qua Lão hiệu trưởng Tịch Dương học viện, bình thường quản lý công tác của trường đều là Phó hiệu trưởng.

-Mặc dù ta chưa từng gặp qua hắn, có điều danh xưng Ma Cầm Vương Tọa quá có tiếng, năm đó An lão gia tử qua đời, , An gia quần long vô thủ, thượng nghị viện muốn đem Tịch Dương học viện đặt dưới sự quản lý của Liên bang, cho nên phái một vị nghị viên Độc Cô gia mang theo Thần thoại Phối sủng tới, tuy nhiên lại bị Lãnh hiệu trưởng chặn ngoài cửa chính, không thể tiến vào Tịch Dương học viện, đành ôm hận trở về, ngay cả Thần thoại Phối sủng cũng không thể công phá được thế công của Ma Cầm Vương Tọa, từ đó uy danh Ma Cầm Vương Tọa vang danh khắp Liên bang, không ai không biết.

Lý Huyền có chút hưng phấn nói.

Thời điểm Lý Huyền nói chuyện, ngón tay thon dài của Lãnh hiệu trưởng đã nhảy trên phím đàn, tiếng nhạc thê lương từ trên Đàn organ truyền tới, sóng âm quanh quẩn xung quanh ống sắt, như từng gợn sóng khuếch tán ra.

Mà Kim sắc đại điểu mang theo gió lốc, vốn đang hung mãnh hướng về Lãnh hiệu trưởng, sau khi nghe được âm thanh, động tác trở nên chậm lại.

Thời điểm nó bay tới Đàn organ, đã thu liễm gió lốc, hung tính trên mặt không còn nữa, không tiếp tục công kích, thu liễm hai cánh, đứng bên cạnh Đàn organ, dường như muốn nghe Lãnh hiệu trưởng tấu nhạc.


Chu Văn đang nghe tiếng nhạc kia, bất tri bất giác, trên khóe mắt có nước mắt chảy xuôi, còn Lý Huyền bên cạnh lệ đã rơi đầy mặt.

Những người bán hàng và những học sinh đang đứng gần, lúc này cũng khóc ròng ròng.

Chu Văn xoa xoa nước mắt trên mặt, ngưng mắt hướng lên Kim sắc đại điểu trên bầu trời, nhìn thấy khóe mắt Kim sắc đại điểu kia, lại tuôn ra một giọt lệ óng ánh, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

-Mệnh hồn của Lãnh hiệu trưởng là một cây Đàn organ, thật hiếm thấy, có điều tâm tình ta không bị tiếng đàn ảnh thưởng, tại sao lại tự động rơi lệ vậy?

Chu Văn kinh nghi bất định nhìn Ma Cầm Vương Tọa trên bầu trời.

Đúng vào lúc này, giọt lệ màu vàng trên mắt Kim sắc đại điểu trượt xuống, như một khỏa đá quý màu vàng từ trên bầu trời rơi xuống.

Tiểu điểu vẫn luôn đứng trên vai Chu Văn, đột nhiên bay lên, bay đến trước Long Môn động, nuốt giọt lệ của Kim sắc đại điểu, sau đó bay trở lại chỗ Chu Văn.

Âm nhạc trên bầu trời đã dừng lại, Lãnh hiệu trưởng nhìn thoáng qua Tiểu điểu trên bả vai Chu Văn, ánh mắt bình tĩnh, tựa hồ như có lực lượng xuyên thủng lòng người, khiến Chu Văn thầm giật mình.