Tầm mắt mọi người đều bị nước sông bốc lên hấp dẫn, Chu Văn cùng nhìn sang.
Chỉ nghe thanh âm soạt một cái lên, từng mảnh từng mảnh lá sen màu xanh dưới sông chui ra, duỗi ra khỏi mặt nước, bên trên lá sen có nhiều giọt nước đánh truyền trên mặt lá, khiến lá sen lúc lắc.
Tiếng ào ào không ngừng bên tai, lá sen trên mặt sông càng ngày càng nhiều, tựa như nấm mọc lên sau mưa, không ngừng chui liên tiếp ra ngoài, không bao lâu, trên mặt sông cơ hồ bị lá sen che kín, liếc nhìn, phảng phất dòng sông biến thành dòng sông màu phỉ thúy, trong bóng đêm, nhưng chiếc là sen còn tản ra ánh sáng mỏng manh.
-Thời điểm trước khi Phật khai nhãn thường có dị tượng như thế này sao?
Chu Văn hỏi Lý Huyền.
Lý Huyền lắc đầu nói:
-Điều này ta không rõ lắm, có điều nghe nói trước khi Phật khai nhãn, xác thực có dị tượng phát sinh, có điều ta chỉ nghe nói có muôn vàn chim tước từ bốn phương tám hướng vọt tới, chứ chưa nghe nói có dị tượng xuất hiện lá sen.
Thời điểm hai người nói chuyện, trên mặt sông lại có biến hóa, chỉ thất trên từng đóa hoa sen, chậm rãi nở rộ, khiến phong cảnh dưới mặt sông càng thêm động lòng người.
Những cây hoa sen tựa như từng chiếc hoa đăng, chiếu sáng mặt sông, thật sự đây là một màn kỳ quan.
Chu Văn đang quan sát cảnh tượng hoa sen đua nở, đột nhiên có người kêu to:
-Mở mắt…Phật mở mắt….
Bọn người Chu Văn quay người nhỉn lại, chỉ thấy pho tượng trên vách đá, đang nhắm mắt, dường như vẽ lên một sợi kim tuyến, có quang mang lấp lánh trong đó, thoạt nhìn như muốn mở mắt.
Chu Văn thầm động, đem Nguyên Khí quyết của mình thanh Tiểu Bàn Nhược kinh, nghĩ thầm:
-Tiểu Bàn Nhược kinh là Nguyên Khí quyết Phật hệ, có lẽ có chút tác dụng, nói không chừng cái Phật tượng kia sẽ liếc mắt ta một cái.
Rất nhiều học sinh và người tu hành đều tiến về hướng trước mặt Phật tượng, hi vọng Phật tượng xem trọng.
Phong Thu Nhạn cùng Minh Tú, Điền Chân Chân ba người cũng đi tới chỗ Chu Văn, Điền Chân Chân tò mò nhìn Phật tượng kia nói:
-Có phải không chỉ có thể chất Phật môn, hoặc có Mệnh cách quan hệ đến Phật hệ, mới có thể thu hoạch được cơ duyên Phật khai nhãn.
-Ai biết được, lúc trước có một người bị Phật tượng nhìn qua, tựa hồ không nghe nói người đó có cái gì liên quan đến thể chất Phật môn.
Lý Huyền suy nghĩ một chút nói.
-Chẳng lẽ không có tiêu chuẩn nào sao?
Điền Chân Chân lại hỏi.
-Cho dù có tiêu chuẩn, nhưng hiện tại không có người nào biết?
Lý Vị Ương nói.
Trong lúc vài người đang nói chuyện, con mắt Phật tượng hoàn toàn mở ra, Phật quang lấp lánh, nhưng phương hướng hắn nhìn không phải nhân loại trên bờ, mà đám hoa sen trên mặt sông.
-Phật tượng ngắm hoa sao?
Minh Tú nhìn Phật tượng trầm tư.
-Thoạt nhìn có vẻ hắn đang ngắm hoa, nhưng ta nghĩ mục đích của hắn là ngắm hoa, có liếc qua nhân loại nào cũng chỉ thuận tiện mà thôi.
Lý Huyền bĩu môi một cái nói.
Ven bờ Long Môn động có vài ngàn người, đều trơ mắt nhìn Phật tượng ngắm hoa, cơ bản Phật tượng không có ý định nhìn về nhân loại.
Chu Văn thấy Phật tượng không nhìn về phía hắn, không khỏi có chút thất vọng:
-Xem ra Tiểu Bàn Nhược kinh không có hiệu quả gì?
Đột nhiên chỉ thấy cách đó không xa, có một bóng người chạy tới sộng, trực tiếp nhảy một cái, lại tiến vào dòng sông, sau đó tách lá sen, bơi về phía vị trí Phật tượng nhìn.
-Hay, có ý tưởng.
-Dạng này cũng muốn đạt được Phật duyên, đại khái đầu óc bị hư?
-Muốn Phật duyên đến điên rồi à? Mưu lợi thế này để có Phật duyên, vậy còn cái gì là duyên?
-Hắn tiêu hủy không ít đóa hoa sen như vậy, quấy rầy Phật tượng ngắm hoa, không bị trừng phạt là may rồi, còn muốn đạt được Phật duyên? Đừng có nằm mộng.
Mọi người đều phản ứng, lập tức hiểu người kia muốn làm gì, người kinh ngạc người tán thán, có điều đại đa số đều châm chọc khiêu khích.
-Ngươi kia thú vị đấy? Là đồng học chúng ta sao?
Chu Văn cũng hứng thú nhìn người đang ra sức bơi lội trong sông, vừa rồi bọn hắn đều bị Phật tượng hấp dẫn, không biết người nhảy vào sông là người nào.
Mặc dù phương pháp như vậy thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng người này dám nghĩ dám làm, không giống những người trên bờ châm chọc khiêu khích có thể so với.
Lý Huyền có chút không xác định, người kia bơi lội trong đám hoa sen, bị lá sen che chắn, lại thêm nước sông làm ướt y phục, cho nên không thể thấy rõ người đó mặc động phục học sinh Tịch Dương học viện hay không?
Bành!
Người kia đang bơi lội, đột nhiên chỉ thấy trên trời có một tia chớp bổ xuống, trực tiếp nhắm về phía người đang bơi lội kia, đem người kia đánh chìm dưới sông, bốn phía nước sông đều bị đánh bay lên thước cao, phụ cận lá sen hoa sen cũng đều gặp nạn, đều bị lôi điện đánh cháy đen.
-Ta đã nói rồi, phương pháp mưu lợi như thế, dám sử dụng trước mặt Phật sử dụng, bị trừng phạt là đúng rồi.
-Có vài người chỉ muốn đi đường tắt, lần này biết mặt?
-Ngay Phật Đà cũng dám lừa gạt?
Rất nhiều người cười trên nỗi đau của người khác, mặc dù có người quan tâm ngưòi kia có bị sét đánh chết hay không, nhưng không người nào dám cứu người, sợ mình xuống sông, cũng giống người kia bị sét đánh.
Chu Văn cảm thấy người kia thật thú vị, uy lực lôi điện hắn đã kiến thức qua, còn chưa đủ đả thương hắn, nói với Lý Huyền:
-Các ngươi chờ tại đây, ta đi xem hắn đã chết chưa?
Chu Văn không triệu hoán Độc Chi Bạch Ảnh, chẳng qua sử dụng Long Môn Phi Thiên thuật, đạp trên lá sen hướng về phía người bị sét đánh nổ mà qua.
Chỗ người kia bị sét đánh, thấy hắn trôi nổi trên mặt nước, Chu Văn đưa tay kéo hắn, hơi kinh ngạc.
Người này bị sét đánh cháy đen quần áo, có điều vẫn chưa chết, chẳng qua hôn mê thôi.
Đây không phải vấn đề quan trọng, quan trọng người này Chu Văn biết, đó là Phương Nhược Tích, bạn học cấp 3 với hắn tại trường Quy Đức.
-Khó trách, nguyên lai là nàng!
Vừa rồi Chu Văn cũng giống người khác, đều bị Phật tượng hấp dẫn, không chú ý Phương Nhược Tích mất tích.
Hắn chỉ muốn đem Phương Nhược Tích mang lên bờ, đột nhiên thấy một đạo lôi điên lăng không mà sinh, trong hư không rơi xuống, trực tiếp hướng về phía Chu Văn và Phương Nhược Tích.
-Chu Văn, cẩn thận.
Bọn người Lý Huyền kêu thất thanh.
Mặc khác, bên trong những người đi ngắm hoa, không có ít người cười trên nỗi đau người khác, cảm thấy Chu Văn can thiệp vào, bị đáng cũng đáng đời.
Chu Văn tự nhiên cũng nhìn thấy lôi điện hạ xuống, nhưng lôi điện quá nhanh, hắn không có thời gian suy nghĩ, Chu Văn trực tiếp triệu hoán Bá Kiếm, đánh ra Ma Tinh luân hướng vào lôi điện.
Huyết sắc quang đoàn phá kiếm mà ra, lập tức đụng phải lôi điện, lập tức phát ra một mảnh huyết quang điện hoa.
Đồng thời Ma Tinh luân phát toái, lôi điện vỡ vụn, rơi xuống mặt sông, đem lá sen và hoa sen cháy đen.
Oanh!
Kiếm trong tay Chu Văn còn chưa thu hồi, đã có một tia chớp hướng về chỗ hắn oanh kích xuống, khiến Chu Văn không có cơ hội trở về bờ.