Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 369: Chú linh








Chu Văn bất đắc dĩ thu hồi điện thoại, suy nghĩ một chút, dự định đến chỗ Chung Tử Nhã nói, nhìn một chút.

Có điều Chu Văn không thể xác định, đồ vật còn ở đó hay không, bởi đồ vật Chung Tử Nhã giấu trong Long Tỉnh, lúc trước cục giám sát dẫn người đến lục soát, rất có thể vật kia bị cục giám sát mang đi.

Đó là vật gì, Chung Tử Nhã không nói, Chu Văn cũng không hỏi tới.

Lần nữa đi tới Lão Long động, trong lòng Chu Văn có chút khó chịu, lúc trước Vương Minh Uyên mang tạp dề nấu cơm tại đây, hình ảnh còn rõ mồn một ngay trước mắt, nhưng bây giờ khung cảnh chỉ còn là một đóng bừa bộn.

Thầm nghĩ muốn đem phòng thí nghiệp dọn dẹp một chút, để nó khôi phục diện mạo, tuy nhiên hắn lại có chút không thoải mái, Chu Văn nhặt mấy mảnh vỡ phòng thí nghiệm, cuối cùng buông xuống.

-Bọn hắn không còn nữa, thu dọn còn ý nghĩa gì nữa?

Chu Văn thầm thở dài, trực tiếp hướng về Long Tỉnh.

Long Tỉnh dùng đá xây thành giếng, nay đã bị phá hủy, những sợi xích sắt đã biến mất không còn bóng dáng, khiến Chu Văn càng thêm không thoải mái.

Lúc trước hắn không ít lần kéo xích sắt, mấy người bọn Vương Minh Uyên đùa hắn gọi nói là Câu Long, tuy nhiên thật sự chưa bao giờ câu được đồ vật gì, đừng nói là Long, ngay cả rắn cũng chưa câu được đầu nào, chẳng qua an ủi mà thôi.


Trực tiếp hoán đổi Mệnh cách Đại Ma Thần, Chu Văn bay xuống dọc theo vách giếng, tại khoảng cách chừng hai mươi mấy mét, dừng lại.

Chỗ này rất lạnh, cơ hồ hai tay đã đông cứng, Chu Văn tới gần vách giếng, đưa tay tìm tòi, vách giếng lạnh buốt, tựa như hàn băng ngàn năm.

Chu Văn không lo gặp nguy hiểm, hắn từng trong game, nhiều lần ra vào Long Tỉnh, biết vị trí này cách Bạch Long còn rất xa, chắc chắn không kinh động nó.

Tìm tòi trong chốc lát, luồn tay vào tảng đá băng lãnh, Chu Văn chỉ cảm thấy chạm vào cái gì đó, giống như một khối bọt biển, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Cẩn thận lục lọi phụ cận, quả nhiên phát hiện tấm ván gỗ Chung Tử Nhã, Chu Văn mở tấm gỗ ra, đưa cánh tay luồn vào cửa hang, tìm tòi trong chốc lát, cuối cùng lấy ra được một cái ống trúc bên trong.

Chu Văn tiếp tục sờ tiếp, nhưng không phát hiện có vật gì khác, lúc này Chu Văn mới cầm ống trúc đi ra khỏi Long Tỉnh.

Ra Long Tỉnh, Chu Văn quan sát ông trúc tỉ mỉ, mới phát hiện toàn thân ống trúc xanh biếc, giống như vửa mới chặt xuống.

Chu Văn đem hàn bố hủy đi, nhìn vào ống trúc xem xét, chỉ thấy trong ống trúc, có một loại đồ vật giống như giấy.

Đem đồ vật kia ra, Chu Văn mới phát hiện đây không phải là giấy, đó là một tấm da thú, sau khi được gia công, được biến thành da cuốn.

Tấm da cuốn được chế tác rất tinh vi, chỉ bởi thời đại có chút xa xưa, trong nó có vẻ hơi cũ nát.

-Chung Tử Nhã để đồ vật này ở đây làm gì?

Trong lòng Chu Văn có chút nghi hoặc, đem tấm da mở ra, chỉ thấy trên tấm da đó có rất nhiều văn tự, bởi những văn tự kia có chút phai màu, nhưng trải qua tuể nguyện cũng không thể hoàn toàn xóa bỏ dấu vết của chúng.

-Bình thường Chung Tử Nhã không thích đọc sách, tại sao hắn cất giấu một vật như thế này kỹ càng như vậy, nếu nói thứ này do Khương Nghiên giấu, còn có thể tin được.

Chu Văn có chút hiếu kỳ, nhìn một chút nội dụng bên trong tấm da cuốn.

Sau khi xem xét, Chu Văn không khỏi kinh hãi.

Nội dung tấm da cuốn có tên là Chú Linh vu thuật, nó liên quan đến phương pháp nhân loại làm sao có thể kết hợp với sinh linh khác, tiến hành dung hợp, thế nhưng phương pháp này thực sự quá kinh người, căn bản không phù hợp với luân thường đạo lý của con người, nếu như trước kia Chu Văn thấy cái này, nhất định hắn sẽ coi nó là một sản phầm của trí tưởng tượng, không có khả năng thực hiện.

Nhưng hắn nghĩ đến Vương Minh Uyên hóa thành Dị thứ nguyên sinh vật, vẻ mặt Chu Văn biến cổ quái.

-Không phải lão sư dùng Chú Linh, dung hợp với sinh linh trong kén trắng chứ?


Chu Văn thầm suy tư:

-Nhưng tại sao Chung Tử Nhã có cái này? Hắn lấy ở đâu? Lão sư cho hắn sao?

Chu Văn không nghĩ ra kết quả, do dự một chút, đem tấm da cuốn bỏ vào bên trong ống trúc, sau đó cho nó vào bên hỗn độn không gian.

Thứ này bên trong nhân loại tuyệt đối là đồ vật cấm kỵ, Chu Văn không muốn để người khác nhìn thấy, hơn nữa hắn không muốn học.

Nếu Chung Tử Nhã không lấy nó, hắn dự định đem phong ấn nó vĩnh cửu bên trong hỗn độn châu, để nó mãi mãi không thể xuất hiện nữa.

Sau khi làm xong tất cả, Chu Văn mới rời khỏi Lão Long động.

Bên ngoài Long Môn động, đã khôi phục náo nhiệt như xưa, thậm chí không ít người tới đây mua hàng, bày bán quầy hàng, trong đó được hoan nghênh nhất là thuộc tính kết tinh, trứng Phối sủng, mặc dù nhiều người muốn, nhưng phương diện giá cả quá đắt, số lượng tương đối ít.

-Chu Văn, ngươi tới đây làm gì?

Một người gọi Chu Văn lại.

Chu Văn quay đầu nhìn lại, thấy người gọi là Hoàng Cực, không ngờ cái tên này ngồi đây bán đồ.

-Học trưởng, ngươi không làm trò chơi, đến đây bán hàng làm gì?

Chu Văn có chút buồn bực, trò chơi để đó không chịu nghiên cứu, còn chạy tới nơi này bán hàng, chẳng phải tiền của hắn vứt ra ngoài cửa sổ sao?

Hoàng Cực thần thần bí bí kéo Chu Văn tới bên cạnh nhỏ giọng nói:

-Ta vẫn đang làm trò chơi, nói chung trong khoảng hai tháng nữa sẽ cho ra kết quả. Hôm nay bên này có chuyện lớn phát sinh, nói không chừng có thể thu được chỗ tốt, ngươi cùng ta chờ ở đây đi.

-Nơi này xảy ra chuyện gì?

Chu Văn nhìn bốn phía một chút, mặc dù Long Môn động có rất nhiều Dị thứ nguyên lĩnh vực, nhưng tất cả đều bên trong hang đá, không biết bên ngoài hang đá có thể phát sinh chuyện gì.

-Tiểu học đệ, ngươi không biết, bên trong Long Môn động có nhiều Dị thứ nguyên lĩnh vực khác biệt, có điều trên thực tế, Long Môn động chính là một Dị thứ nguyên lĩnh vực hoàn chỉnh, vị trí của chúng ta bây giờ, đều thuộc phạm vi Dị thứ nguyên lĩnh vực.

Hoàng Cực chỉ thềm đá dưới chân nói.


-Đương nhiên ta biết cái này.

Chu Văn không biết ý tứ Hoàng Cực nói cái này làm gì.

-Vậy ngươi không kỳ quái, tại sao bên trong những hang động kia có Dị thứ nguyên sinh vật, có nhiều sự tình thần kỳ, mà bên ngoài này không có?

Hoàng Cực hỏi.

-Cái này cần lý do sao?

Chu Văn hỏi ngược.

Hoàng Cực che cái trán, bĩu môi một cái nói:

-Mọi thứ khẳng định có nguyên do, nếu không có nguyên do, chính là do chúng ta không hiểu rõ mà thôi. Bên ngoài Long Môn động cũng có sự tình thần dị, có điều bình thường sẽ không thể hiện mà thôi, buổi tối hôm nay, chính là thời điểm sự tình thận dị hiển hiện. Bằng không ngươi cho rằng, nhiều người tới nơi này làm cái gì? Đợi lát nữa sẽ có nhiều người đến đây?

-Đó là sự tình thần dị gì?

Chu Văn nghe được chuyện này có vẻ thú vị, nghĩ đến chuyện này khẳng định có chỗ tốt gì, bằng không người khác không đi đến chỗ khác, mà hết lần này đến lần khác tới nơi này.

-Sự tình thần dị lần này là Phật khai nhãn…

Hoàng Cực tràn đầy phấn khởi nói.