Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 339: Một giọt máu








- Đó là cái gì?

Sáu nghị viên đang hưng phấn, đột nhiên thấy bên trong Thánh huy có tia sáng chói, xuất hiện một thân ảnh, đứng trước mặt Thánh tượng.

-Cái đó là. . . Vương Minh Uyên. . . Không đúng. . . Khí tức kia. . . Có vẻ giống như là Dị thứ nguyên sinh vật. ..

Nữ nhân cao quý nhìn chằm chằm Vương Minh Uyên trước mặt Thánh tượng, hơi kinh ngạc nói.

-Hắn muốn làm gì?

Người đàn ông trung niên nhíu mày hỏi, tựa hồ cảm giác có chút không tốt.

Tự nhiên không có ai trả lời vần đề của hắn, bọn hắn cũng không biết Vương Minh Uyên muốn làm cái gì, vốn bọn hắn tưởng Vương Minh Uyên phải chết mới đúng, bởi không có nhân loại nào có thể sống sót trước Thánh huy, hắn sớm nên bị tịnh hóa mới đúng.

Sắc mặt Thẩm Ngọc Trì cũng âm tình bất định, cảm giác của hắn hết sức không tốt, đặc biệt không tốt, giống như chuyện phi thường đáng sợ sắp phát sinh.


Mặc dù bọn hắn muốn ngăn cản Vương Minh Uyên, nhưng không người nào dám động, bởi bọn hắn không dám tiến vào phạm vi Thánh đàn, Thánh huy kia là lực lượng tới từ Lục đại Thánh Điện, xông vào Thánh Điện không khác nào đồng thời chống lại Lục đại Thánh Điện, coi như Thần thoại Phối sủng cũng không có khả năng đối kháng.

Vương Minh Uyên trôi nổi trước Thánh tượng, nhìn chằm chằm Thánh tượng lẩm bẩm:

-Trên thế gian này có những tội không thể tha thứ, những tội đó quy hết về một mình ta đi.

Nói xong, Vương Minh Uyên giơ cánh tay chậm rãi, cánh tay như lưỡi đao giơ cao, đầu ngón tay trực chỉ chân trời, toàn bộ lực lượng ngưng tụ thành thực chất.

-Hắn….Muốn làm gì….

Thanh âm Thẩm Ngọc Trì đang run rẩy, hắn tựa hồ đoán được Vương Minh Uyên muốn làm gì, tuy nhiên không thể tin được có thể phát sinh được chuyện đó.

-Vương Minh Uyên..

Lục đại nghị viên đều gào thét lên, tuy nhiên không có tác dụng nào.

Oanh!

Dưới cánh tay Vương Minh Uyên, lực lượng kinh khủng như Hình Thiên chỉ nhận, mạnh mẽ đem Thánh tượng chém làm hai nửa, vỡ thành hai mảnh Thánh tượng, chậm rãi sụp đổ về hai bên.

Toàn bộ Thánh thành đều lâm vào khủng hoảng to lớn, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn thân ảnh thẩn chỉ lơ lửng giữa không trung, cũng hai nửa Thánh tượng chậm rãi sụp đổ, trong lòng phảng phất như có cái gì vỡ tan theo cùng Thánh tượng.

Ầm Ầm!

Toàn bộ Thánh thành bởi Thánh tượng sụp đổ mà chấn động một cái, tượng Thánh chia năm sẻ bảy, nhưng Thánh huy từ chân trời truyền đến không kết thúc, khiến toàn bộ Thánh thành trong nháy mắt hóa thành một đống phế tích.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người ngây dại, cho dù cả nghị viên cường đại như vậy, có cả Thần thoại Phối sủng tồn tại, lúc này chỉ cảm thấy tê dại da đầu, thân hình nhanh chóng bay ngược, muốn nhanh chóng thoát khỏi khu vực này.

Oanh!


Thánh huy hạ xuống, nhưng không đánh vào mặt đất, mà Vương Minh Uyên phải thừa nhận Thánh huy kinh khủng này.

Vô biên Thánh huy như thiên hà trùng kích trên người hắn, mà thân thể kia tắm gội bên trong Thánh huy, dường như không nhận đến nửa điểm thương tổn, ngược lại lực lượng kinh khủng ngưng tụ trên thân thể hắn, khiến cho thân thể của hắn tiếp tục phát sinh biến hóa quỷ dị.

Oanh!

Bên trong Thánh huy, sau lưng Vương Minh Uyên mọc ra sáu đôi cánh ánh sáng, sau lưng cũng sinh ra vầng sáng đại biểu thần linh, phảng phất như Thiên thần hạ phàm.

Bốn người Chu Văn trên Thánh đàn đã sớm ngây người, cả người Vương Minh Uyên tản ra khí tức vô cùng kinh khủng, mà bọn hắn chưa từng gặp tồn tại khủng bố như vậy.

Dù Chu Văn đã gặp qua Bạch Long dưới Long Tỉnh, Hắc Long ở biển dưới mặt đất, hai Dị thứ nguyên sinh vật bên trong Thần điện, nhưng không thể đáng sợ bằng Vương Minh Uyên hiện tại, nếu so sánh, chẳng khác đom đóm với sao trời.

Trên thân Vương Minh Uyên phát ra hào quang thần tính, mà hào quang kia rải xuống trên thân bốn người Chu Văn, khiến bốn người Chu Văn giống như Thánh thủy gột rửa, máu thịt xương cốt toàn thân, mỗi tế bào như được thuế biến, tựa như thoát thai hoán cốt vậy.

Hiện tại Chu Văn biết, rốt cuộc tiểu lễ vật Vương Minh Uyên muốn nói tới là gì.

Nhưng Vương Minh Uyên như thần chỉ trên bầu trời, Chu Văn lại không cảm thấy có một tia mừng rỡ, ngược lại có cảm giác khó chịu.

Khí tức trên người Vương Minh Uyên hoàn toàn Dị thứ nguyên hóa, Chu Văn không có cách nào cảm giác được khí tức nhân loại trên người hắn, phảng phất hắn không còn là nhân loại, mà là Dị thứ nguyên sinh vật.

-Tiểu Văn, thống khổ và tử vong, ngươi chọn như thế nào?

Lúc này Chu Văn không khỏi nghĩ đến vấn đề Vương Minh Uyên hỏi bọn hắn.

Hiện tại, Chu Văn tựa hồ đã hiểu, những năm nay Vương Minh Uyên làm nghiên cứu, hi vọng có thể làm biến mất lực ước thúc của Dị thứ nguyên lĩnh vực đối với Dị thứ nguyên sinh vật.

Nhưng hắn không thấy hi vọng, cho nên hắn chọn con đường khác, như vấn đề hắn yêu cầu, hắn lựa chọn thống khổ sống sót, hắn thừa nhận thống khổ không phải từ thể xác mà từ tâm linh.

Trên bầu trời, Vương Minh Uyên như Thần ma ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt lạnh lùng, không có một tia biến hóa, tử tốn nói một câu:

-Nếu thế giới này không có lực lượng diệt Ma, ta đây rơi xuống làm Ma, trở thành Ma trung chi Ma.


Sau một câu, lực lượng của hắn xông thẳng chân trời, ngay cả Thánh huy cũng bị lực lượng hắn tách ra, thẳng vào hư không, xé rách không trung tạo thành một lỗ đen cực lớn.

Trong hắc động sinh ra vô số huyễn tượng, có Phi Thiên tiên nữ, có Cự Long, có Sơn Hải cự thú gầm thét, có Thánh khiết thiên sứ, có Ma quỷ.

Tất cả mọi người nhìn hắc động bên trong không trung, không đợi bọn hắn lấy lại tinh thần, vô số thanh âm gào thét trong hắc động, một con rết dài hàng trăm mét, vỗ lục dực từ hắc động vọt ra.

Một giây sau, chỉ thấy đủ loại Dị thứ nguyên sinh vật kinh khủng trong hắc động vọt ra, trong lúc nhất thời che kín bầu trời, phảng phất như ngày tận thế.

Vương Minh Uyên cúi đầu nhìn thoáng qua bốn người Chu Văn trên mặt đất, sau đó quay người đạp không mà đi, hướng về hắc động phía chân trời.

Vô số Dị thứ nguyên sinh vật, không có một con nào dám đến gần hắn, tự động tránh ra thành một con đường, hắn phảng phất như vương thế gian này.

-Lão sư!

Chu Văn thầm có chút đau xót không hiểu, dường như trong lòng mất đi cái gì, không khỏi kêu lên thành tiếng.

Nhưng không ai đáp lại hắn, Vương Minh Uyên đã đi vào hắc động, thân hình dần dần biến mất, tuy nhiên có một giọt máu đỏ tươi, vượt không gian tới, trôi nổi trước mặt Chu Văn.

Một giọt huyết tinh kia đỏ tươi sáng chói, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, Thánh khiết mà không có nửa điểm ta khí.