- Lão sư ngài có thể mở Thánh tháp sao?
Khương Nghiên nhìn Vương Minh Uyên hỏi.
Vương Minh Uyên khẽ gật đầu, không nói gì thêm, trong lúc nhất thời trong xe yên tĩnh.
Thánh tháp, kỳ thấy không phải là một tòa tháp trên ý nghĩa bình thường, đó là một tượng thần cao hơn một trăm mét, toàn thân trắng như tuyết, như một người giang hai tay hướng lên bầu trởi, khẩn cầu trởi cao.
Trước khi Tỉnh Đạo Tiên xông vào cao ốc Liên bang đại đồ sát, phía trên tượng thần tản Thánh quang vô tận Thánh huy, Thánh huy có thể bao phủ Thánh thành, vô luận Dị thứ nguyên sinh vật mãnh mẽ như thế nào, đều không thể xông vào bên trong Thánh huy.
Nhưng tượng thần bây giờ, vần trắng nõn, nhưng không phát nửa phần Thánh huy, chỉ còn là một pho tượng hùng vĩ thôi.
Trước tượng thần bây giờ, trong trong ngoài ngoài vây quanh bởi rất nhiều binh sĩ, sĩ quan cùng giám sát viên, trong đó làm người khác chú ý nhất có sáu người, bốn nam hai nữ, nếu có người nhận biết bọn hắn mà nói, nhất định bởi bọn họ đồng thời xuất hiện mà kinh ngạc.
Bốn nam hai nữ này là người cầm lái của Lục đại gia tộc, là nghị viên thượng nghị viên, thời điểm bọn họ đứng chung một chỗ, quyền lực còn lớn hơn Tổng thống Liên bang.
Dù sao chương trình nghị sự của Tổng thống Liên bang, cũng phải thông qua Nghị viện mới có thể áp dụng.
-Đại nhân, Vương Minh Uyên đã đến.
Cường thế như Thẩm Ngọc Trì, nhưng đứng trước mặt sáu người này, cũng phải tôn kính, không dám có nửa điểm thất lễ.
-Đã chuẩn bị xong, Vương Minh Uyên đã đáp ứng mở Thánh tháp.
Thẩm Ngọc Trì nói.
-Rất tốt, chúng ta chờ đợi ngày này quá lâu, nếu như Vương Minh Uyên có thể khởi động Thánh tháp, như vậy hắn chính là công thần lớn nhất Liên bang, đáng tiếc…
Một người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói, nhưng hắn không nói hết.
-Dựa theo tài liệu tịch thu được ở chỗ hắn, tính khả thi rất mạnh, chẳng qua trong có một hai chỗ mấu chốt, thành viên nghiên cứu của chúng ta không hiểu rõ, cần Vương Minh Uyên tiến hành.
Một người nói.
-Vậy để hắn làm đi.
Nữ nhân lạnh nhạt nói.
-Vâng.
Thẩm Ngọc Trì lên tiếng, để người ta mang Vương Minh Uyên đi.
Thời điểm Vương Minh Uyên đứng trước mặt sáu người kia, một nam nhân ưu nhã, đứng ở trên cao nhìn hắn nói:
-Vương Minh Uyên, nếu Thánh tháp khởi động thành công, chúng ta sẽ đặc xá tất cả sai lầm của ngươi, cho ngươi một cơ hội, ngươi phải nắm chặt cơ hội đó, đừng phí phạm thiện tâm của các vị đại nhân.
-Ta sẽ nắm bắt cơ hội.
Trên thân Vương Minh Uyên mang theo xiềng xích, đó là Phối sủng đặc thù biến thành, coi như Thần thoại Phối sủng bị xiềng xích này khóa lại, cũng không thể thoát thân.
Dưới sự giám sát của giám sát viên, bốn người Chu Văn đi cùng Vương Minh Uyên tới trước tượng thần.
-Bốn thiếu niên kia là học trò của Vương Minh Uyên sao?
Người trung niên ưu nhã nhìn bốn người Chu Văn đi sau Vương Minh Uyên nói.
-Đúng vậy, trong đó có một người có quan hệ với An gia.
Thẩm Ngọc Trì nói.
-Thời kỳ đặc thù, người An gia không ngoại lệ, có thể hi sinh vì đại nghiệp Liên bang, xem như chết cũng có giá trị, ta tin An gia có thể hiểu.
Trước Thánh tháp, Vương Minh Uyên ngừng lại, hắn đứng trước Thạch đỉnh, tầm mắt tất cả mọi người đều bị hắn hấp dẫn, sáu vị đứng trên đỉnh quyền lực Liên bang, không khỏi ngưng mắt nhìn Vương Minh Uyên, mong hắn hành động.
Vương Minh Uyên quay đầu nhìn về phía quan viên Liên bang nói:
-Nghi thức Tế tự bắt đầu, cứ dựa theo chương trình tiến hành đi, nếu xảy ra điều gì sai lầm, không thể trách ta.
-Nếu xảy ra sai sót, người mất mạng đầu tiên là ngươi.
Quan viên kia hừ lạnh một tiếng, nhìn Thẩm Ngọc Trì.
Thấy Thẩm Ngọc Trì khẽ gật đầu, quan viên ra lệnh một tiếng, một hàng binh sĩ đi tới, đứng xếp hàng trước Thạch đỉnh, cắt vỡ ngón tay, đem một giọt máu nhỏ vào Thạch đỉnh.
Máu tươi nhỏ vào Thạch đỉnh càng ngày càng nhiều, chiếc Thạch đỉnh bốc cháy lên hỏa diễm, như thể máu tươi là xăng, nhỏ máu tươi càng nhiều, hỏa diễm bên trong Thạch đỉnh càng bốc cháy mãnh liệt.
Trên mặt bốn nam hai nữ đều lộ ra vẻ vui mừng, nếu như Thánh tháp có thể khỏi động lại, thì độ an toàn của Thánh thành sẽ tăng trên diện rộng, coi như tương lại toàn bộ Dị thứ nguyên lĩnh vực mất đi ước thúc lực, Thánh địa sẽ mãi là chốn cực lạc của nhân loại, không có Dị thứ nguyên sinh vật xông tới.
Huyết dịch nhiều binh sĩ nhỏ vào, hỏa diễm trong Thạch đỉnh càng ngày càng mãnh liệt, nhưng từ đầu đến cuối, tượng thần không chịu tản ra Thánh huy.
Mắt thấy binh sĩ cuối cùng đã hiến xong máu rời khỏi phạm vi Thánh đàn, viên quan kia nhíu mày hỏi:
-Vương Minh Uyên, tiếp theo nên làm như thế nào?
-Tiếp theo cần thành tâm cầu nguyện.
Vương Minh Uyên nói.
Nhưng quan viên kia hơi ngẩn ra, nghi ngờ hỏi:
-Cầu nguyện có hữu dụng không?
-Nếu cầu nguyện hữu dụng, trên thế giới này không còn nhiều người nghèo như vậy.
Vương Minh Uyên cười nói.
-Người dám đùa bỡn ta sao?
Quan viên kia lập tức giận dữ, chỉ Vương Minh Uyên nói:
-Ngươi tốt nhất nên mở Thánh tháp, bằng không ta sẽ để ngươi hối hận khi sinh ra trên cõi đời này.
Vương Minh Uyên đột nhiên chuyển động, lập tức đâm quan viên kia, thực lực quan viên kia rất bình thường, lại thường xuyên ngồi trong phòng làm việc, năng lực thực chiến cơ hồ bằng không, không kịp làm gì, không tự chủ lui lại, đụng phải Thạch đỉnh về sau, lập tức ngã vào Thạch đỉnh đang thiêu đốt hỏa diễm.
Toàn thân quan viên kia bị lửa kéo vào, tuy nhiên phảng phất như có đôi tay bên trong Thạch đỉnh kéo hắn vào, khiến hắn không thể thoát ra được.
-Vương Minh Uyên…..Ngươi muốn làm gì?
Thẩm Ngọc Trì giận giữ, tất cả binh sĩ và giám sát viên cầm thương trong tay hướng về Vương Minh Uyên, chỉ cần hắn lệnh một tiếng, có thể đánh Vương Minh Uyên thành tổ ong vò vẽ.
Vương Minh Uyên cũng không để ý tới chút nào, quay người nhìn về phía tượng thần.
Thẩm Ngọc trì nhíu mày, lại quát hỏi vài câu, nhưng Vương Minh Uyên không để ý hắn, đứng đó ngẩng đầu nhìn tượng thần.
-Đợi một chút, các ngươi nhìn tượng thần xem.
Nữ nhân cao quý gọi lại mấy tên muốn ra tay thu thập Vương Minh Uyên, chỉ tượng thần nói.
Chỉ thấy trên hai tay tượng thần, lại sinh ra quang huy óng ánh, mặc dù không tính rất sáng, nhưng lại làm cho bọn họ mừng như điên, bọn hắn nghiên cứu Thánh tháp bao nhiêu năm, nhưng chưa bao giờ làm được đến tình huống này.
Tiếng kêu thảm thiết của quan viên càng yếu dần, nhưng hào quang bên trên tượng thần lại càng ngày càng mạnh, không chỉ hai tay, toàn bộ tượng thần tản ra Thánh khiết hào quang, tựa như thần Thánh hiển linh.
-Tế tự, dĩ nhiên phải có tế phẩm.
Vương Minh Uyên nhìn Thánh huy, trên mặt lộ vể cổ quái, tự lẩm bẩm.
Bốn người Chu Văn gần trong gang tấc, nhìn biểu lộ của Vương Minh Uyên, cảm giác giờ khắc này, Vương Minh Uyên lạ lẫm, không giống Vương Minh Uyên trong trí nhớ bọn hắn biết.
Thẩm Ngọc Trì và sáu vị tồn tại cao cao tại thượng, lúc này mặt mũi tràn đầy vẻ hưng phấn, hai tay tượng thần tỏa hào quang xông thẳng chân trời, hóa thành vầng sáng lan tràn bốn phía, phảng phất muốn đem toàn bộ bầu trời hóa thành Thánh khiết hào quang.
Toàn bộ dân chúng Thánh thành đều nhìn thấy màn kỳ cảnh này, một số lão nhân có tuổi tác, nhịn không được reo hò lên, bọn hắn còn nhớ năm tháng Thánh huy bao phủ Thánh thành, đó là thời kỳ bọn họ an ổn nhất.