Người đàn ông trung niên cầm thẻ gỗ, cao hứng chạy đi, lại có người chạy tới lại bái thổ địa gia, rất nhanh lại lấy được có thẻ gỗ khắc địa đồ.
-Thổ địa gia này thật thần kỳ!
Lý Huyền nhìn đăm đăm.
Vương Lộc cười nói;
-Mặc dù địa vị Thổ địa bên trong thần tiên không cao, nhưng năng lực Thổ địa không yếu, hắn quản hạt mặt đất, có chuyện gì xảy ra hắn đều biết, dưới đất chôn gì hắn đều biết, chỗ nào có nguy hiểm cấm kỵ hắn đều biết, nói chúng trong địa phương hắn quản lý, hắn là đấng toàn năng. Thời đại viễn cổ, Thổ địa còn có tên gọi là Ông táo, đây là thần linh chân chính vô cùng tôn quý.
Ba người không nóng nảy, chờ những người khác đều bái xong, Lý Huyền mới tới trước tượng Thổ địa, quỳ bịch xuống, dập đầu một cái.
Quả nhiên, Lý Huyền cũng lấy được một cái thẻ gỗ.
-Hai vị, thế nào, hiện tại có cảm thấy hối hận khi không sinh ra tại Lạc Dương?
Lý Huyền cầm thẻ gỗ, khoe khoang.
-Thổ địa là người từ bi, ta cầu hắn một cái, nói không chừng hắn cho ta một tấm bản đồ.
Vương Lộc nói xong đi đến trước tượng Thổ địa, hơi hơi khom lưng bái tượng thần một cái, sau đó nói:
-Thổ địa gia từ bi, ngài cho ta một tấm bản đồ đi.
-Nếu như cầu như vậy hữu dụng, còn cần hộ khẩu làm gì? Hơn nữa ngươi không quá thành tâm, không chịu dập đầu liên tiếp…A..
Lý Huyền nhếch miệng, nhưng hắn vừa mới dứt lời, thấy trên mặt đất mọc ra một khối thẻ gỗ, lập tức há to miệng, nói không ra lời.
Vương Lộc mừng khấp khởi cầm thẻ gỗ, sau đó nói với Chu Văn:
-Ngươi cũng thử cầu xem, nói không chừng thổ địa gia từ bi, cũng cho ngươi một tấm?
Chu Văn ngẫm lại cũng đúng, hắn sinh ra ở Quy Đức phủ cách Lạc Dương không xa, nói không chừng phạm vi quản hạt của vị Thổ địa này, bao gồm nơi hắn sinh thì sao?
Coi như không có địa đồ, lễ bái một cái cũng không tổn thất gì.
Chu Văn học dáng vẻ Vương Lộc, đi tới trước tượng Thổ địa, chắp tay trước ngực, đối với tượng Thổ địa hơi cúi đầu.
-Vương Lộc vận khí tốt, ta không tính, ta không tin, người như ngươi có thể có địa đồ.
Lý Huyền nói.
Lúc Chu Văn cúi đầu, đột nhiên nghe được thanh âm tảng đá ma sát vang lên, chỉ thấy tượng Thổ địa lại lăng không lướt ngang ba thước.
-Đây là chuyện gì?
Lý Huyền trợn mắt, Vương Lộc kinh ngạc nhìn.
Chu Văn không biết tình huống như thế nào, có điều thấy trên mặt đất xuất hiện một tấm thẻ gỗ, đưa tay nhặt lên.
-Xem ra, Thổ địa lão nhân gia cảm thấy nhân phẩm ta tốt, cho nên cho ta một tấm địa đồ.
Chu Văn cầm địa đồ, cười nói với Lý Huyền:
-Xem ra hộ khẩu Lạc Dương của ngươi không hơn gì?
-Thật sự gặp quỷ.
Lý Huyền nhìn thoáng tượng thần Thổ địa lướt ngang ba thước, trong lòng kinh nghi vạn phần.
Bất luận nhìn như thế nào, đều giống tượng Thổ địa không dám nhận Chu Văn lế bái, cho nên mới dời đi.
Vương Lộc hơi nghi hoặc một chút, đánh giá tượng Thổ địa và Chu Văn, rõ ràng hơi nghi hoặc một chút.
Ba người vừa đi ra Miếu thổ địa, định tới chủ điện nhìn một chút, đã thấy một nhóm binh sĩ đến Miếu thành hoàng, nói với mọi người nơi này đã bị quân đội phong tỏa, để bọn hắn rời đi.
Lý Huyền nhìn một chút tấm bản đồ gỗ, thấy phía trên bản đồ ghi không rõ ràng, đại khái hình dạng sông núi địa hình, sau đó trên bản đồ có một cái điểm đỏ, xem như vị trí bảo tàng.
Nếu như không phải người địa phương Lạc Dương, hiểu rõ khu vực này, sợ không dễ tìm được vị trí của bảo tàng.
-Các ngươi không tìm vị trí sở tiêu của địa đồ, ta giúp các ngươi xem một chút.
Lý Huyền nói với Chu Văn và Vương Lộc.
Chu Văn và Vương Lộc đưa tầm bảng gỗ cho hắn, Lý Huyền thật thông tỏ bản địa, rất nhanh tìm vị trí cho bọn hắn, để bọn hắn thuận tiện đi tầm bảo.
-Chúng ta đi đào bảo hay tự các ngươi đi?
Lý Huyền hỏi.
-Cùng đi đi, những chỗ này đều xa thành phố, đi cùng nhau an toàn hơn.
Chu Văn nói.
-Tốt, ta gần nhất, tới chỗ ta trước.
Lý Huyền nói xong, triệu hoán Phối sủng của minh.
Chu Văn chỉ có Độc Chi Bạch Ảnh có thể cưỡi, có điều vật kia giữa ban ngày nhìn dị dị, mà tọa kỵ của Lý Huyền lớn, vừa vặn còn chỗ cho Chu Văn cưỡi.
Vương Lộc thì triệu hoán Tiểu lão hổ, an vị theo sau.
Ba người đi xuyên qua thành thị, rước lấy không ít ánh nhìn hâm mộ của người dân bình thường.
Ra khỏi nội thành, tới một rừng cây nhỏ vùng ngoại ô, Lý Huyền đào một hồi lâu, đào ra một cái hố lớn sâu khoảng bốn năm mét, cuối cùng đào được một vật.
Đó là một bình sứ, thoạt nhìn rất cổ, chắc được chôn nhiều năm, Lý Huyền ôm bình sứ có chút kích động nói:
-Bên trong không biết có vàng, cổ nhân giấu không?
-Có khả năng, nói không chừng có châu bâu, mau mở ra nhìn một chút.
Chu Văn cũng hiếu kỳ, thúc giục Lý Huyền mở ra.
Lý Huyền ngay lập tức cũng không do dự, trực tiếp mở bình ra, thấy bên trong đầy tiền đồng, nhưng đã gỉ sét, hắn cầm một đồng, bóp thử đồng tiển bể nát.
-Tại sao có thể như vậy?
Lý Huyền phiền muộn vô cùng.
-Ngươi đừng làm hư, những đồng tiền đều là đồ cổ đấy?
Chu Văn nói.
-Haiz, đồ cổ thời bình còn đáng tiền, nhưng bây giờ là thời đại nào, người nào rảnh mua đồ cổ? Người có tiền đều mua trứng Phối sủng và kết tinh. Hơn nữa mấy đồng tiền này có phẩm chất quá kém, sắp không thành hình rồi.
Lý Huyền nói.
Có điều dù sao cũng là thu hoạch, Lý Huyền đem bình sứ bỏ vào túi đeo lưng của hắn.
Sau đó tới lượt Vương Lộc đi đào bảo đồ, bảo đồ của nàng cách đây không xa, có Lý Huyền ở đây, ba người nhanh chóng đến nơi.
Đó là một hòn đá cuội bên dòng suối nhỏ, Vương Lộc lật bên cạnh mấy lần, đem đá cuội lật ra, lập tức phát hiện một viên bảo thạch to như quả nhãn, toàn thân sáng long lanh óng ánh, như mắt mèo.
-Thật xinh đẹp.
Vương Lộc hết sức ưa thích, cầm vuốt vuốt trong tay.
Vị trị bảo tàng của Chu Văn trong rừng cây bên cạnh vùng núi, ba người đi hơn mười dặm đường mới tới nơi, mà tại phụ cận có Dị thứ nguyên lĩnh vực, cho nên ba người đi tương đối cẩn thận, cố ý đi xa một chút tránh Dị thứ nguyên lĩnh vực.
-Chính là chỗ này.
Lý Huyền nhìn bản đồ, chỉ một bụi cỏ nói.
Chu Văn thấy nơi đó chỉ có một chút cỏ dại, không có gì khác, chuẩn bị đào, xem mình có thể đào được cái gì.
Ai biết Chu Văn vừa tới gần nơi đó, trong bụi cỏ kia đột nhiên bắn ra một cỗ khói trắng, đem ba người Chu Văn giật nảy mình, không khỏi phi thân thối lui, cảnh giác nhìn chằm chằm chỗ phát ra khói trắng.