- Minh Tú, ngươi không phát sốt chứ?
Điền Chân Chân lấy tay sờ lên trán Minh Tú hỏi.
Minh Tú đẩy tay Điền Chân Chân ra:
-Dĩ nhiên không có.
-Vậy tại sao ngươi muốn thỉnh tên Chu Văn làm huấn luyện viên? Không phải ngươi muốn đánh bại hắn, danh chấn Tịch Dương học viện sao?
Điền Chân Chân nói.
-Ta đã giao thủ với một học sinh hắn chỉ bảo.
Minh Tú nói.
-Đối thủ của ngươi không phải là hắn sao? Tại sao ngươi lại giao thủ với học sinh của hắn? Kết quả thế nào?
Điền Chân Chân hỏi liên tiếp ba vấn đề.
-Ngang tay, ta đem hết toàn lực không thể thắng hắn, đao pháp của người kia thực sự quá lợi hại.
Minh Tú có chút hưng phấn nói.
Điền Chân Chân và học sinh Minh Thành học viện đều giật cả mình, Minh Tú là người mạnh như vậy, lại chỉ cùng học sinh của Chu Văn dạy đánh ngang tay, điều này khiến người ta khó tin tưởng, theo suy nghĩ của bọn hắn, Minh Tú là tồn tại vô địch mới đúng, làm sao có thể bất phân thắng bại với học sinh của Chu Văn được, nếu điều này là sự thật, không biết Chu Văn mạnh như thế nào?
Minh Tú tiếp tục nói:
-Người kia chỉ học Chu Văn ba tiết mà thôi, theo như hắn nói, hai ba tháng trước đó, thực lực của hắn còn chưa đủ tiếp ta mười chiêu.
-Cái gì?
Vài người Điền Chân Chân cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Chỉ cần ba tiết học, có thể cùng Minh Tú bất phân thắng bại, lời này rơi vào tay bọn hắn, đơn giản như chuyện thần thoại.
-Minh Tú ngươi nói thật sao?
Điền Chân Chân thật sự không thể tin được.
-Không sai được, loại người như Phong Thu Nhạn, sẽ không gạt người. Mà Chu Văn trong bốn đệ tử của đạo sư hắn, hắn chỉ xếp hạng cuối cùng.
Minh Tú còn nói thêm.
-Đây mới đúng là Tịch Dương học viện sao? Sao nghe toàn là quái vật vậy?
Mấy người Điền Chân Chân nghe xong choáng váng.
Thần tượng trong mắt bọn họ, tại Tịch Dương học viện, tựa hồ không còn xuất chúng nữa vậy.
Minh Tú rất hưng phấn:
-Vốn ta tưởng chuyến đi Tịch Dương học viện chỉ là một chuyến du lịch thông thường nhàm chán, không nghĩ Tịch Dương học viện không hổ là Tịch Dương học viện, nơi này có quá nhiều sinh viên mạnh mẽ, cảm giác này thật phấn chấn quá mà.
Trong phóng thí nghiệm Vương Minh Uyên, chỉ có Chu Văn và Chung Tử Nhã, hai người đánh bài, mà trên mặt Chu Văn đã dán mấy tờ giấy.
Chu Văn vốn định tới thỉnh giáo Vương Minh Uyên một chút vấn đề về mặt tu hành, nhưng Vương Minh Uyên xuống Long Tỉnh vẫn chưa về, cho nên Chung Tử Nhã đang nhàn rỗi nhàm chán đánh một chút bài bạc.
Vốn Chu Văn cự tuyệt, đánh bài làm sao hay bằng chơi game.
Nhưng Chung Tử Nhã lại nói, nếu thời điểm Chu Văn đánh bài có thể thắng hắn dù chỉ một lần, hắn sẽ đưa cho Chu Văn một khỏa Sử thi thân pháp kết tinh.
Mặc dù Chu Văn không đánh bài quen, nhưng nghĩ thầm loại đánh bài này, hơn nữa còn là hai người đánh bài, đánh bài gồm ba phần kỹ thuật, bảy điểm vận khí, coi như kỹ thuật hắn không được, nhưng vận khí hắn tốt vẫn có thể chiến thắng.
Nhưng không nghĩ tới, Chung Tử Nhã và hắn chơi chính là phản bài, một khi phạm sai lầm coi như thua, trên mặt Chu Văn có ba tờ giấy, toàn bộ là số lần hắn đoán sai.
Trước đó Chu Văn đã xem ba người Chung Tử Nhã chơi qua, đại khái biết cách chơi, nhưng xem là một chuyện, chính mình đi đánh là một chuyện khác, loại đánh bài này rất dễ mắc sai lầm.
Chung Tử Nhã đánh chính quy, Chu Văn đánh chính là phản bài, lấy một thí dụ, nếu như Chu Văn ra là 7, như vậy Chung Tử Nhã cần ra con bài từ 8 trở lên có thể lỗi, thế nhưng Chu Văn không thể ra 9, ngược lại phải ra con bài nhỏ hơn 8, mới xem như có thể lớn hơn con bài 8 của Chung Tử Nhã.
Loại đấu pháp này rất đặc biệt, Chu Văn chơi lần đầu tiên, mà trên tay đánh phản bài, Chung Tử Nhã một bên đánh bài, một bên nói chuyện với hắn, khiến Chu Văn dễ dàng theo quán tính, tư duy như người bình thường đánh bài, hắn ba lần bị thua, cũng không phải do lá bài không tốt.
Chung Tử Nhã một bên đánh bài một bên cười híp mắt nói:
-Tiểu học đệ, ngươi đánh phản bài không dễ dàng phải không, thời điểm cái tên Khương Nghiên dạy ta và Huệ Hải Phong chơi, hai chúng ta bị ăn hiếp không biết bao nhiêu lần, còn ngươi mới chơi, ráng chịu đi.
-Ta đã biết nên chơi như thế nào, tiếp đi.
Chu Văn nói.
-Ngươi muốn chơi bao nhiêu cũng được.
Chung Tử Nhã cười híp mắt nói.
Nhân loại tư duy quán tính không phải dễ dàng có thể cải biến được, ngươi sống vài chục năm, đều đánh chính bài, đột nhiên khiến cho hắn đánh phản bài, rất dễ nhầm lẫn.
Lúc trước Chung Tử Nhã tốn không ít thời gian, mới có thể hoàn toàn thích ứng mới loại phương thức tư duy chính phản này, Chu Văn muốn lập tức thích ứng không phải chuyện đơn giản.
Huống chi Chung Tử Nhã một mực cố ỳ nói chuyện với Chu Văn, khiến hắn phân tâm, lại càng dễ sai lầm hơn.
Thời điểm Chung Tử Nhã vừa học đánh bài, không dám nói chuyện với Khương Nghiên, một khi phân tâm nói chuyện, sẽ sai lầm.
Qua một đoạn thời gian rất dài, mới có thể một bên đánh bài một bên cùng bọn Khương Nghiên nói chuyện phiếm, tình huống của Huệ Hải Phong cũng gần như hắn, một người duy nhất có thể ngay từ đầu đánh bài chính phản, hơn nữa cùng bọn hắn nói chuyện phiếm không phạm sai lầm, chỉ có mỗi Vương Minh Uyên.
Chung Tử Nhã không biết Vương Minh Uyên đã chơi loại bài này trước đây hay chưa, hay có nguyên nhân gì khác, hắn không bao giờ thấy Vương Minh Uyên đánh bài chính phản có chút sai lầm nào.
Đến cả Khương Nghiên cũng có lúc sai lầm, có điều Vương Minh Uyên nói, trước kia hắn đã chơi qua trò này, nên không kỳ quái.
Chung Tử Nhã vốn tưởng rằng Chu Văn cần một khoảng thời gian thích ứng, hoặc không dám nói chuyện với hắn, chuyên tâm đánh bài, từ từ suy nghĩ, để tránh xuất hiện hiện tượng phân tâm, dẫn đến sai lầm.
Nhưng Chu Văn không làm như vậy, hắn cứ tiếp tục một bên nói chuyện phiếm một bến đánh bài, tốc độ ra bài ngang ngửa người thường ra bài, không có tận lực thả chậm suy nghĩ.
Đến ván thứ tư bắt đầu, Chu Văn không tiếp tục phạm sai lầm, mặc dù cuối cùng Chu Văn thua, nhưng bởi vì bài của hắn không tốt,
-Nhanh vậy đã thích ứng được sao?
Chung Tử Nhã không tin tưởng lắm, tiếp tục đánh cùng Chu Văn mấy ván, rất nhanh Chung Tử Nhã đã phát hiện, Chu Văn thật sự đã thích ứng, vô luận hắn nói chuyện như thế nào đối với Chu Văn, kể một chút chủ đề dễ gây phân tâm, nhưng không có cách nào khiến Chu Văn phạm sai lầm.
-Thiên phú trên phương diện này của hắn, đều mạnh hơn hắn và Huệ Hải Phong.
Chung Tử Nhã thầm kinh ngạc.
-Không đánh không đánh nữa, ta chơi chán rồi, để lần sau chơi tiếp.
Chung Tử Nhã thấy Chu Văn không còn sai nữa, hơn nữa trình độ chơi bài càng ngày càng tốt, sợ mình sơ ý một chút lại lật thuyền trong mương, cười ha hả nói.
-Chơi hai ván nữa, ngươi thua ta không lấy kết tinh của ngươi.
Chu Văn vừa mới lên tay, đang cảm thấy thú vị, tự nhiên không chịu buông tha Chung Tử Nhã.
Chung Tử Nhã bị Chu Văn quấn không có cách, đành phải đáp ứng đánh tiếp hai ván.
Chờ Vương Minh Uyên đi ra từ Long Tỉnh, trên mặt Chung Tử Nhã và Chu Văn không ít tờ giấy, khiến Vương Minh Uyên có chút ngoài ý muốn.
Theo hắn biết, đây hẳn là lần đầu tiên Chu Văn chơi phản bài, lại có thể đánh cho Chung Tử Nhã như thế này, dường như phương diện này của Chu Văn rất có thiên phú.