A Sinh tới đón Chu Văn lên đường, cùng đi có mười mấy người, có điều ngoại trừ Chu Văn ra, tất cả đều là Sử thi cường giả.
Tuy phần lớn người lớn hơn A Sinh, như thái độ những người kia đối với A Sinh hết sức cung kính, không dám chậm trễ chút nào.
Có điều bên trong những người kia, tuyệt đại bộ phận không giống quân nhân, nam nữ trẻ già đủ cả, thoạt nhìn hết sức quái dị, không biết tìm ở đâu tới.
Bọn hắn không hứng thú gì Chu Văn, Chu Văn cũng không muốn biết họ là người nào, cho nên đôi bên vừa vặn thanh tịnh, trên đường Chu Văn ngồi trên xe cà Phó bản.
Hổ Lao quan có đầu Đại tướng thủ hộ, trong lúc nhất thời Chu Văn không thể xông vào nổi, có điều hắn nhớ đến huynh nguội Ngô gia nói, tựa hồ có một bí đạo đi vào bên trong Hổ Lao thành, nhưng ở trong game tìm nhiều lần, không thể tìm thấy đầu bí đạo kia.
-Chẳng lẽ trong trò chơi không có bí đạo? Hay bí đạo có cơ quan che dấu?
Trong lúc nhất thời Chu Văn đoán không ra.
-Chàng trai, chơi game thú vị lắm sao?
Một người tóc hoa dâm đối diện Chu Văn, khuôn mặt như nam nhân trung niên nhìn Chu Văn hỏi.
Bọn hắn ngồi trong xe tải quân dụng cỡ lớn, năng lực việt dã cực cường, chẳng thỉnh thoảng dung lắc mạnh một chút, mười mấy người ngồi trong xe, không tính chen chúc.
-Thú vị.
Chu Văn thuận miệng đáp.
-Hiện tại rất khó nhìn thấy những người trẻ tuổi như ngươi chơi đùa, nhớ thời điểm năng đó giống ngươi, khi đó toàn dân chơi đùa, đủ loại trò chơi tranh tài, nhưng trải qua Dị thứ nguyên phong bạo, không còn nhiều người chơi nữa, thật hoài niệm.
Nam nhân nói.
-Ngài trải qua Dị thứ nguyên phong bạo?
Chu Văn hơi kinh ngạc, nhìn nam nhân, xem hình dáng của hắn, không giống như người lớn tuổi.
Nam nhân không nói gì, một người trung niên bên cạnh hắn bĩu môi nói:
-Ngay cả đại danh Tửu gia cũng không biết, người trẻ tuổi ngươi cần học nhiều thứ lắm, từ từ học đi.
Tửu gia cười nói:
-Nguyên bản ta trong nhà xếp thứ chín, trước kia người ta gọi ta là lão Cửu, nhưng sau này ta lớn tuổi, lại ưa thích uống rượu, dần dần biến thành Tửu gia, đây cũng coi là danh hào ta, người trẻ tuổi ngươi xưng hô thế nào?
-Ta gọi Chu Văn.
Chu Văn đáp, những người này rõ ràng không biết lại lịch của hắn, chỉ biết A Sinh mang hắn tới.
-Chu Văn.
Tửu gia niệm hai lần, tựa hồ đang hồi ức cái tên này, đáng tiếc không thu hoạch được gì, hỏi thêm:
-Lần này ngươi đi viễn cổ chiến trường sao?
-Ta vẫn là một học sinh, nào có bản lĩnh đi địa phương kia.
Chu Văn nói.
-Há, thế ngươi đi Trác Lộc làm gì?
Người trung niên bên cạnh truy vấn.
-Học tập thêm chút kiến thức.
Chu Văn đáp, hắn cùng những người này không quen biết, nên cũng thuận miệng đối phó thôi.
-Đi một ngày đàng học một sàng khôn, đặc biệt ở thời đại này, người trẻ tuổi chịu đi thu thêm kiến thức hiếm thấy, không tệ.
Tửu gia cười một cái nói.
-Sợ không kịp học được gì, kết quả mạng không còn.
Một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, lạnh lùng mở miệng nói.
-Lời này không sai, loại địa phương nhưu Trác Lộc, không phải tùy tiện ra vào, ngay cả đội thám hiểm Liên bang đều bị hãm bên trong, đơn giản đây là nơi tử địa cửu tử nhất sinh. Tửu gia, lần này ngài tới, nắm chắc bao nhiêu?
Người đàn ông trung niên không hứng thú với Chu Văn, nói hai câu, chuyển hướng đến Tửu gia.
-Khó mà nói, tình huống viễn cổ chiến trường không rõ, chỉ bằng tài liệu bình thường khó nhìn ra điều gì.
Tửu gia lạnh nhạt nói.
Thời điểm vài người đang nói chuyện, xe tải đột nhiên thắng gấp.
-Chuyện gì xảy ra?
Tửu gia nhìn người lái xe hỏi.
-Có đồ vật chặn đường đi.
A Sinh ngồi vị trí cạnh tài xế, mở cửa nhảy xuống.
Cả đám Tửu gia cũng đằng sau xe đi ra, quả nhiên thấy con đường phía trước bị chặn, nhưng không phải đá chặn, mà là một gốc thực vật dây leo quấn dài ra tới đường, quấn quanh hai bên đường, ngăn cản đường cái.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, cây dây leo kia có chút quái dị, dây leo màu tím, lá cây màu xanh lục, phía trên còn có mấy khỏa trái cây.
Trái cây có chút kỳ quái, không giống trái cây bình thường, thoạt nhìn như từng cái từng Tử đồng lục lạc chuông phía trên dây leo.
Tử đồng lục lạc chuông giống chuông đồng cỡ nhỏ, gió thổi qua, những Tử đồng lục lạc chuông trên dây leo đung đưa, lay động, phát ra tiếng đinh đinh đương đương giống kim loại va chạm.
Nhưng mọi người đều rõ ràng, những Tử đồng lục lạc chuông đều sinh trưởng trên dây leo, làm sao có thể bằng kim loại được.
-An phó quan, để ta mở đường?
Một người đàn ông trung niên bộ dáng khỏe mạnh đi ra, nói với A Sinh.
-Cẩn thận chút.
A Sinh khẽ gật đầu.
Người đàn ông trung niên hành động, trực tiếp triệu hồi Phối sủng Cự tượng, trực tiếp để Cự tượng lao về phía dây leo, trên thân Cự tượng bốc hỏa diễm, như một khối thiên thạch lao về phía dây leo.
Dùng hình thể và tốc độ của Cự tượng, thoạt nhìn việc đụng nát dây leo dễ như trở bàn tay, huống chi trên người nó còn bao phủ hỏa diễm kinh khủng.
Thời điểm Cự tượng đâm vào dây leo, như đâm trong vũng bùn, bị những thân dây leo cuốn quanh thân thể, nửa bước khó đi.
Nó bộc phát lực lượng, muốn dùng hỏa diễm trên người thiêu hủy dây leo, hỏa diểm lan tràn trên thân dây leo, rất nhanh toàn bộ thân dây leo bắt đầu cháy rực.
Nhưng thân dây leo không bị thiêu cháy, ngược lại thân thể Cự tượng, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khô quắt lại, giống như Vampire(Ma cà rồng) hút máu vậy.
Bành!
Thân thể Cự tượng bị hút khô, trực tiếp hóa thành tro bụi.
Vẻ mặt mọi người đều tỏ ra ngưng trọng, hán tử khỏe mạnh kia có chút động dung, mặc dù Cự tượng chỉ là Truyền kỳ Phối sủng, hắn lấy ra dò đường, nhưng dây leo có thể dễ dàng giết chết Cự tượng như vậy, sợ dây leo có chút không đơn giản.
Hỏa diễm trên thân dây leo dần dập tắt, hán tử khỏe mạnh muốn động thủ tiếp, đột nhiện mấy Tử đồng lục lạc chuông bắt đầu lay động kịch liệt.
Một giây sau, chỉ thấy bên trong Tử đồng lục lạc chuông phun ra hỏa diễm, phô thiên cái địa hướng về phía đoàn người.
Nữ nhân lạnh lùng triệu hoán một đầu bạch hồ, hồ ly há miệng phun một cái, một đoàn sương mù âm hàn màu trắng nghênh tiếp hỏa diễm, lập tức dập tắt hỏa diễm, sương mù không ngừng hướng về dây leo lao tới.
Rất nhanh hàn sương bao bọc dây leo, khiến bên ngoài dây leo sinh ra một lớp băng sương, như bị đóng đá.
-Tuyết hồ quả nhiên danh bất hư truyền.
Hán tử khỏe mạnh khen một câu.
Nhưng lời hắn nói chưa dứt, băng sương trên thân dây leo hòa tan, mấy cái Tử đồng lục lạc chuông lại lắc lư mấy lần, phun ra hàng loạt sương trắng về phía đoàn người.