Cuố cùng Thiên Tri Chu cũng bị xử lý, thành thị hao tổn còn có khả năng chữa trị, nhưng người đã chết, vĩnh viễn không có cách nào sống lại.
- Huynh đệ đã chết, phải an táng thật tốt, tiền trợ cấp phải sớm an bài đúng chỗ, không cho phép một phân một hào bị cắt xén. Còn nữa, nếu như người nhà của bọn họ có khó khăn gì, tận lực chiếu cố một chút, không thể để huynh đệ chúng ta nơi chín suối, còn phải nhìn thấy thân nhân rơi lệ lần nữa.
An Thiên Tá ngồi phía sau bàn làm việc, nhìn A Sinh lấy danh sách thương vong ra, vẻ mặt có chút khó coi.
Hắn nói hắn phải bảo vệ tốt Lạc Dương, nhưng hôm nay, thành Lạc Dương lại kém chút trở thành phế tích.
- Tất cả đều sắp xếp xong xuôi, ngài muốn đích thân tham gia tang lễ sao?
A Sinh hỏi.
- Có.
Vẻ mặt An Thiên Tá nghiêm túc gật đầu.
- Còn có, đây là danh sách quân công phía dưới đưa lên, đại bộ phận đều không có vấn đề, có điều có nhiều học sinh của Tịch Dương học viện tham gia chiến đấu, phía dưới bọn hắn cũng báo, trong nhóm đó có ba người, là Tần phó thống đốc tự mình đưa thêm, có điều…
A Sinh nói đến đây dừng một chút.
- Có điều cái gì?
An Thiên Tá hỏi.
- Có điều ba học sinh kia không đi đên quân bộ báo danh, cho nên bên quân bọ không biết tên ba người bọn hắn là gì, Tần phó thống đốc chỉ viết ba cái học sinh, không có viết tên.
A Sinh nói.
- Nếu bọn hắn không đi quân bộ, rõ ràng bọn hắn không thèm để ý ban thưởng. Bọn hắn không ghi danh thì thôi đi, Tần thúc thúc lại cố ý viết ba người bọn hắn làm gì, trong này hẳn có nguyên nhân nào đó?
An Thiên Tá suy tư nói.
- Đốc quân anh minh, ba học sinh này, trợ giúp quân đội Liên bang chúng ta phá hủy 16 giếng nhện, khiến toàn quân giảm bớt hàng loạt thương vong, sĩ quan phía dưới đều hy vọng báo tên bọn hắn lên, nhưng lại không có ai biết tên bọn hắn là gì.
- Tần phó thống đốc biết chuyện này, cố ý viết ba bọn hắn lên, ta cũng hy vọng chúng ta có thể tra tên bọn hắn, sau đó khen thưởng.
A Sinh nói.
- Người trẻ tuổi bây giờ, có trách nhiệm với xã hội như thế này không nhiều lắm, có thể làm được như vậy, xác thực đáng ngợi khen, ngươi cố gắng tìm bọn hắn, sau đó tổ chức đại hội khen thưởng tại Tịch Dương học viện, ta muốn đích thân ban thưởng cho bọn hắn, đem bọn hắn trở thành tấm gương điển hình.
An Thiên Tá nghe vậy, khẽ gật đầu nói.
- Vâng, Đốc quân.
A Sinh lên tiếng, đem chuyện này ghi xuống.
Hai người rõ ràng đều không ý thức được, ở trong ba người này có Chu Văn, bởi bọn hắn hiểu rõ Chu Văn, Chu Văn rõ ràng không phải một người nguyện ý mạo hiểm.
Có thể đi sâu vào sào huyệt nhện, phải là loại thanh niên nhiệt huyết, mà tính cách Chu Văn, rõ ràng thuộc loại lạnh lùng, trầm ổn.
Thời điểm Chu Văn trở lại ký túc xá, trong đầu vẫn hiển hiện kiếm quang kinh diễm của An Thiên Tá.
- Xem ra khoảng cách giữa ta và An Thiên Tá, còn rất dài, khó trách Lan Thơ nói hắn muốn tấn thăng đỉnh phong Sử thi mới đi khiêu chiến An Thiên Tá, quả nhiên có đạo lý.
Chu Văn cũng hu vọng một ngày, mình có thể đi đến trình độ vậy.
Đương nhiên chỉ muốn thôi cũng vô dụng, cho nên Chu Văn cầm điện thoại thần bí, tiếp tục cày Phó bản, mau mau tăng lên thực lực của bản thân.
Chu Văn chưa kịp tiến vào Phó bản, linh dương lại kéo áo Chu Văn, Chu Văn biết rõ nó muốn gì, đem thịt bò kho tương trong không gian hỗn độn đưa cho nó.
Thời điểm cầm thịt bò kho tương, Chu Văn mới thấy một sợi dây chuyền bên cạnh, lúc này mới nhớ đó là sợi dây chuyền đoạt từ Ước Hàn.
Ước Hàn mang theo sợi dây chuyền này, mới có thể miễn dịch Thái Âm Phong của Ba Tiêu Tiên, mặc dù nguyên nhân do đẳng cấp Ba Tiêu Tiên còn thấp, thế nhưng không thể phủ nhận năng lực của sợi dây chuyền này, có hiệu quả khắc chế Phong hệ rất mạnh.
Có điều trên cơ bản Lạc Dương không có Dị thứ nguyên sinh vật hệ Phong, Chu Văn lấy được vòng cổ, vẫn không có chỗ phát huy tác dụng.
Cầm vòng cổ, thấy bảo thạch khảm phía trên vòng hình như có gió tuyền đang lưu động, có chút thần kỳ.
Một bên Ba Tiêu Tiên đang bay tới bay lui, thấy được Phong Chi Nữ Thần thủ hộ về sau, bay tới chỗ Chu Văn, cầm vòng cổ trên tay Chu Văn, đôi mắt tội nghiệp nhìn Chu Văn, trong miệng phát ra thanh âm Chu Văn nghe không hiểu, cũng không biết nàng muốn gì.
- Ngươi muốn sợi dây chuyền này?
Chu Văn nhìn Ba Tiêu Tiên hỏi.
Ba Tiêu Tiên vội vàng gật đầu, đồng thời mong đợi nhìn Chu Văn.
- Ngươi muốn nó làm gì? Vòng lớn như vậy, ngươi không đeo được, ngươi cũng không thể nó được!
Chu Văn thuận miệng nói như vậy.
Nhưng chưa kịp dứt lời, Ba Tiêu Tiên ôm bảo thạch phía trên vòng cổ, cắn một miếng, viên bảo thạch có phong tuyền đang lưu động, bị nàng cắn một miếng, trực tiếp nuốt vào trong bụng.
- Uy..uy.. Ta chỉ nói đùa thôi… Ngươi ăn thật sao..
Chu Văn thấy đau lòng, đây là bảo bối tốt có thể miễn công kích Phong hệ, Chu Văn còn định chuẩn bị nó đi Thiên Không thành đấy.
Đại bộ phận Dị thứ nguyên sinh vật ở Thiên Không thành thuộc Phong hệ, có sợi dây chuyền này, Chu Văn mới không chút kiêng kỵ đi Thiên Không thành chém giết Dị thứ nguyên sinh vật.
Bây giờ bị Ba Tiêu Tiên nuốt lấy bảo thạch, không biết vòng cổ còn hiệu quả không nữa.
Ba Tiêu Tiên lộ ra vẻ mặt mê hoặc nhìn Chu Văn, không biết rõ, rõ ràng Chu Văn nói để bảo thạch cho nàng ăn, vì cái gì vẻ mặt Chu Văn lại đau lòng như vậy.
Có điều vẻ mặt này không kéo dài bao lâu, sau khi Ba Tiêu Tiên nuốt bảo thạch, thân thể Ba Tiêu Tiên tràn ra từng sợi phong khí, những phong khí này có thể dùng mắt thường nhìn ra được, Ba Tiêu Phiến vây quanh Ba Tiêu Tiên quay tròn, mà gió thổi càng lúc càng lớn, dần dần có xu thế hình thành lốc xoáy.
Bàn ghế trong phòng, đều bị cuốn lên, nếu còn tiếp tục nữa, chỉ sợ nàng đem cả lầu nhỏ cuốn lên trời.
Chu Văn vội vàng thu Ba Tiêu Tiên thu vào bên trong không gian hỗn độn, trong lòng thầm ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ Ba Tiêu Tiên muốn tiến hóa? Nàng là Truyền kỳ, nếu tiến hóa tiếp, chẳng phải lên Sử thi sao?
Gió lốc bên trong không gian hỗn độn ngày một kéo dài, ý thức Chu Văn tiến vào trong, chỉ thấy một vòi rồng khổng lồ, không thấy thân hình Ba Tiêu Tiên.
Gió lốc càng ngày càng nghiêm trọng, thoạt nhìn một chốc tựa hồ không dừng được.
Trong phòng khắp nơi bừa bộn, Chu Văn không khỏi khẽ lắc đầu, lấy tay thu thập đồ đạc trên mặt đất, vừa thu thập trong chốc lát, nghe đến điện thoại di động vang lên.
- Tiểu Văn, ta hỏi ngươi một chuyện, trước kia cha ta đã cho ngươi thứ đặc biệt gì không?
Thanh âm Âu Dương Lam trong điện thoại truyền đến.
- Trước kia ta thường xuyên đến nhà Hiệu trưởng ăn cơm, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng đưa ta đồ vật gì. Lam tỷ, có chuyện gì xảy ra vậy?
Chu Văn nghe ngữ khí Âu Dương Lam tựa hồ có điểm là lạ.
- Chúng ta cùng đội khảo sát vừa lấy được liên hệ, bên kia nói bọn hắn cùng cha ta mất liên lạc, ta dự định đi một chuyến đến Trác Lộc, để biết tình huống như thế nào. Trong thời gian ta không có ở đây, ngươi phải tự chăm sóc bản thân, nếu có chuyện gì, cứ tìm A Sinh, hắn sẽ giúp ngươi.
Âu Dương Lam nói đơn giản vài câu, Chu Văn chưa kịp hỏi cái gì, nàng đã cúp điện thoại.