Chính bởi yêu cầu cổ quái này, cho nên Tiên Thiên Bất Bại thần công còn được gọi là Xử Nam thần công, mà trong số Nguyên Khí quyết cấp Sử thi, nó là loại được ít người tu luyện nhất.
Thứ nhất là bởi Tiên Thiên Bất Bại thần công chỉ có nam nhân mới có thể tu luyện, điều này đã loại một nửa là nữ nhân, lại thêm chỉ có xử nam mới có thể luyện, cho nên người tu luyện môn này, đã ít càng thêm ít.
Coi như Tiên Thiên Bất Bại thần công có mạnh tới đâu, thế nhưng vừa phá thân liền thành phế nhân, điểm thiếu hụt này quá trí mạng.
Đương nhiên, người bình thường muốn luyện cũng không có cơ hội tiếp xúc.
Nếu như là người khác luyện Tiên Thiên Bất Bại thần công, Chu Văn cũng không có quá nhiều kinh ngạc, thế nhưng một người cả ngày trầm mê trong nữ sắc như Lý Huyền, vậy mà có thể luyện thần thần công, thực sự khiến người khó mà tin được.
Lý Huyền cũng không thèm xem vết thương bên hông, trên thực tế cơ bắp của hắn áp bách lại, vết thương đã không còn rướm máu.
- Là Nhị ca ta phái ngươi tới?
Lý Huyền nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, hắn cũng không mù tịt ngơ ngác như Từ Miên Đồ.
Giang Hạo gật gật đầu:
- Vốn ta còn cảm thấy Nhị ca vẽ vời thêm chuyện, nhưng giờ thấy thực tế, vẫn đúng là ánh mắt của Nhị ca thực độc đáo. Ngươi ngày ngày lưu luyến trong đống phấn son, lại có thể duy trì thân đồng tử, luyện thành Tiên Thiên Bất Bại thần công, thực sự là kỳ tài hiếm có, tương lai tất thành họa lớn.
- Giang Hạo, ngươi điên rồi sao? Ngươi lại giúp Lý Mặc Bạch giết Huyền ca, chẳng lẽ ngươi không biết, nếu như Huyền ca chết ở đây, chúng ta trở về cũng không thể giao phó với cha nuôi. Huống chi cha nuôi với chúng ta có ân trọng như núi, hắn lại sủng ái Huyền ca nhất, ngươi lại nỡ để lão nhân gia đau lòng?
Từ Miên Đồ bịt vết thương nói.
Thương thế của hắn nhẹ hơn Lý Huyền nhiều, thế nhưng hắn không có Tiên Thiên Bất Bại thần công, chỉ chảy máu một chút, đã đủ khiến hắn cảm thấy choáng váng.
Giang Hạo không thèm để ý tới Từ Miên Đồ, chỉ nắm chặt dao găm, nhìn chằm chằm vào Lý Huyền, tựa như Ác Lang muốn ăn thịt người.
Từ Miên Đồ muốn nói gì đó, lại bị Lý Huyền ngăn lại, Lý Huyền nhìn Giang Hạo nói:
- Từ nhỏ tới giờ, ta chưa từng tranh gì với Nhị ca. Vì để hắn không nghi kỵ, ta tình nguyện dấn thân vào hồng phấn, không hỏi chuyện Lý gia, không nghĩ tới, hắn vẫn không chịu buông tha cho ta.
- Một núi không thể chứa hai hổ, một nhà không thể có hai chủ, muốn trách thì trách ngươi chỉ là giả heo, mà không phải heo chân chính, bằng không nào có nhiều chuyện như vậy.
Giang Hạo nói.
- Giang Hạo, ngươi cho rằng ngươi thực sự có thể giết ta?
Lý Huyền lạnh giọng nói.
- Ta nói cho ngươi nhiều như vậy, đương nhiên là quyết tâm giết ngươi. Ngươi có thể luyện thành Tiên Thiên Bất Bại thần công, xác thực đáng sợ hơn tưởng tượng của ta, thế nhưng ngươi chỉ là Phàm thai, còn chưa tấn thăng tới truyền lỳ, cho nên hôm nay ngươi chết chắc không thể ngờ.
Giang Hạo nói xong, liền xé toạc áo tay trái, lộ ra canh tay hoàn chỉnh.
Chỉ thấy trên tay trái, có một hình xăm vòng vòng, đó là hình xăm một con rắn, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ cánh tay của Giang Hạo.
Phía trên hình xăm còn lập lòe ánh sáng lam yêu dị, tựa như sống lại, từng mảnh vảy hiển hiện, bọc toàn bộ cánh tay trái Giang Hạo, khiến cảnh tay hắn như biến thành một con rắn độc quỷ dị.
- Phối sủng cấp Truyền kỳ Bạo Lân xà… không có khả năng… ngươi mới chỉ là Phàm thai… sao có thể ấp được Phối sủng Truyền kỳ? chẳng lẽ, ngươi đã đạt tới Truyền kỳ? Truyền kỳ mười sáu tuổi, không có khả năng…
Từ Miên Đồ nhìn cánh tay Giang Hạo, kinh hãi kêu lên, khuôn mặt đầy hoảng sợ.
Giang Hạo khẽ lắc đầu nói:
- Ta chưa đạt tới Truyền kỳ, chỉ là có thể sử dụng Truyền kỳ Bạo Lân xà mà thôi.
- Không tấn thăng tới Truyền kỳ, sao có thể có Bạo Lân xà Truyền kỳ được, Nguyên khí cần để ấp Bạo Lân xà đủ để hút khô một Phàm thai, căn bản không thể ấp thành công…
Từ Miên Đồ vẫn không chịu tin tưởng.
Lý Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Vì giết ta, Nhị ca lại có thể bỏ được tiền vốn lớn như thế, Phàm thai liền có được Phối sủng cấp Truyền kỳ, mà không cần bản thân ấp, như vậy chỉ có một biện pháp, chính là để một cường giả cấp Truyền kỳ có Phối sủng cấp Truyền kỳ dùng một cái giá cực lớn, thậm chí là sinh mạng để chuyển nhượng Phối sủng cho Phàm thai.
- Ngươi rất thông minh, mặc dù rất đáng tiếc, có điều hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Giang Hạo không chờ nữa, nhanh chóng bước tới bên cạnh Lý Huyền, cánh tay độc xà nắm lấy dao găm, trảm tới mặt Lý Huyền.
Nhanh, thực sự quá nhanh, cánh tay như rắn độc chớp động, cơ hồ khiến người không thể dùng mắt thường bắt được quỹ tích, hóa thành lam lục lưu quang yêu dị, lóe lên trong cổ Lý Huyền.
Tốc độ này thực sự quá nhanh, so với thương của Khô Cốt tướng quân còn nhanh hơn một phần, Chu Văn đoán chừng, lần này Lý Huyền chết chắc.
Nào ai thể ngờ, một tay của Lý Huyền đã bắt được cánh tay như ảo ảnh tia chớp kia, khiến cho dao găm chỉ có thể dừng lại trước mặt.
Mà cánh tay nắm dao ngọc của Lý Huyền, không, giờ nó đã nửa thân người trên của hắn, đều đã bị huyền thiết áo giáp màu đen bao lấy.
- Phối sủng cấp Truyền kỳ, Huyền Giáp sĩ, hóa ra ngươi cũng dùng phương pháp kia, Phàm thai cũng thu được Phối sủng cấp Truyền kỳ, khó trách ngươi không sợ hãi.
Giang Hạo liếc mắt liền nhận ra áp giáp trên người Lý Huyền đang mặc.
- Không, ngươi sai, ta không cần dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy, cũng không cần phải như thế.
Lý Huyền khẽ dùng sức, chuôi dao ngọc nắm trong tay liền đứt thành từng khúc, Giang Hạo nắm chuôi lui về sau.
- Trong cùng cấp, Tiên Thiên Bất Bại thần công là loại Nguyên Khí quyết hùng hậu nhất, mặc dù ta chỉ là Phàm thai, nhưng cũng có có hội mạo hiểm ấp Phối sủng cấp Truyền kỳ, mặc dù chỉ có thể ấp được một đầu Phối sủng yếu nhược, hơn nữa cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng muốn đối phó với Bạo Lân xà của ngươi cũng đã đủ.
Ánh mắt Lý Huyền như đao, từng bước tiến tới trước mắt Giang Hạo.
- Khó trách Nhị ca coi ngươi là họa lớn, thiên tư như thế, xác thực đáng sợ.
Giang Hạo vừa nói vừa lui lại, nói xong mấy câu liền chạy thẳng tới chỗ sâu trong cổ thành.
Lý Huyền không chút do dự đuổi theo.
- Không nên.
Chu Văn thấy hướng Giang Hạo chạy, chính là vị trí của Khô Cốt tướng quân, lập tức lớn tiếng ngăn cản Lý Huyền.
Thế nhưng Lý Huyền đã nổi sát tâm, nhanh chóng đuổi theo Giang Hạo, không chút do dự.
Tốc độ của hai người đều phải đạt tới tám chín điểm, Chu Văn muốn đuổi theo cũng đã muộn, nhanh chóng bị kéo rời khoảng cách, mắt thấy chuyển một góc đường liền biến mất.
Chu Văn thả chậm bước chân, không tiếp tục đuổi theo nữa, ngược lại, Từ Miên Đồ sơ cứu vết thương trên cổ, lập tức liền đuổi theo.
- Ngươi ở đây làm gì, còn không mau đuổi theo giúp Huyền ca?
Từ Miên Đồ thấy Chu Văn dừng lại, vừa chạy vừa hô to.
- Ngươi đi trước đi.
Chu Văn cầm điện thoại, lần nữa khởi động Cổ Hoàng thành, vừa nói với Từ Miên Đồ.
- ----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân