- Đó là Phong Chi Nữ Thần thủ hộ sao?
Lý Huyền thấy được sơi dây chuyền kia, lập tức nhãn tình sáng lên, không khỏi kêu thành tiếng.
- Ngươi biết đây là vật gì?
Chu Văn cầm lấy vòng cổ hỏi.
- Ta cũng chỉ nghe nói qua, tại bên trong một số Dị thứ nguyên lĩnh vực, có không ít bảo vật quý, những bảo vật kia có những năng lực thần kỳ, Phong Chi Nữ Thần thủ hộ là một trong số đó.
- Đây là một chiếc vòng cổ thần kỳ, Phong Chi Nữ Thần thủ hộ có thể miễn dịch bất kỳ Nguyên Khí kỹ hệ phong. Có điều theo ta được biết, Phong Chi Nữ Thần thủ hộ là bảo bối độc nhất vô nhị của nhà Tạp Mã, không biết đây là thật hay giả.
Lý Huyền nói.
- Thật giả cũng không sao?
Chu Văn trực tiếp đem vòng cổ nhét vào trong túi sách của mình, thứ này có khả năng khắc chế Thái Âm phong, Chu Văn đương nhiên sẽ không để cho người khác có được nó.
Ước Hàn đang bị giẫm, thấy cảnh này, tức giận lập tức thổ huyết.
Cái sợi dây chuyền kia đích thực là Phong Chi Nữ Thần thủ hộ, để khác chế Ba Tiêu Phiến của Chu Văn, nhà Tạp Bội bỏ ra cái giá rất lớn, mới có thể mượn được, bây giờ lại bị Chu Văn chiếm đi.
Chu Văn không để ý tới Ước Hàn, cầm trúc đao đi tới từng người, cũng không để ý bọn họ cầu xin tha thứ hoặc nhục mạ, một đao một cái, đem nguyên khí hải đâm rách, không ít người đều ngất đi, cũng không biết là đau hay tức giận.
- Lý Huyền, ngươi giúp đỡ lục soát một chút, bọn hắn trước khi đến, tại thị trường giao dịch mua không ít trứng Phối sủng đi, xem còn có mang ở trên người hay không.
Chu Văn Văn nói xong tự mình động thủ, lột bên người một người trẻ tuổi quần áo, tìm ra hai viên trứng Phối sủng.
Lý Huyền cũng không khách khí, vơ vét trên thân người khác, không mất một lúc, hai người tìm ra 14 viên trứng Phối sủng, cũng đều là Truyền kỳ, chủng loại như thế nào, hiện tại bọn hắn cũng không thể nhận ra.
Đám người Ước Hàn hận cơ hồ đem răng đều cắn nát, năm đó An Thiên Tá chỉ có phế đi người, , nhưng không có làm khác, Chu Văn cùng Lý Huyền lại ác hơn, không chỉ đem người phế đi, còn đem mọi thứ có giá trị trên người bọn hắn đều vơ vét.
- Đi thôi.
Sau khi vơ vét xong, Chu Văn xoay người rời đi, cũng không để ý tới bọn hắn Ước Hàn.
- Lão Chu, cái khinh công thân pháp của ngươi, thật sự quá ngầu rồi, như siêu nhân lơ lửng trên không trung.
Lý Huyền hâm mộ nhìn Chu Văn hỏi, rõ ràng hắn cũng có chút tâm động.
- Đó không phải là khinh công thân pháp, trừ phi ngươi từ bỏ Tiên Thiên bất bại thần công, bằng không cũng đừng nghĩ.
Chu Văn nửa thật nửa giả nói.
Coi như Lý Huyền chịu từ bỏ Tiên Thiên bất bại thần công, cũng chưa chắc có thể luyện thành Ma Thần quyết, Nguyên Khí quyết này đều do Mê Tiên kinh mô phỏng ra, cũng không phải chính hắn tu luyện.
Lý Huyền nghe xong liền xì hơi, buồn bực nói:
- Được rồi, mặc dù có thể lăng không bay lượn rất suất khí, có điều ta cũng không kém.
Hai người đi theo hướng đông xuất phát, bọn hắn cũng chỉ theo bản đồ tiền nhân vẽ, Tiên Thiên Thánh Điện ngay tại phương đông, vị trí cụ thể cũng không rõ ràng.
Bởi mỗi một lần Thánh địa mở ra, không gian trong đây sẽ có chút biến hóa, nhưng đại khái phương vị trong Thánh địa cũng không có sự thay đổi.
Bên trong Thánh địa cũng không có Dị thứ nguyên sinh vật, hai người cũng không có đụng phải nguy hiểm, đi đã hơn nửa ngày thời gian, thấy đằng trước xuất hiện một vùng biển rộng, tại vách núi bên trên bờ biểt, có một tòa kiến trúc màu tím cổ xưa.
- Hẳn chính là chỗ đó.
Trong lòng Lý Huyền vui vẻ, cùng Chu Văn một chỗ nhanh chóng đi.
Lúc bọn hắn đi tới kiến trúc cổ, đã thấy mấy người trẻ tuổi đứng trước tòa kiến trúc kia, rõ ràng đều tới Tiên Thiên Thánh Điện tiếp nhận khảo nghiệm.
Mấy người kia thấy Chu Văn, đều hơi ngẩn ra, trong lòng đều có chút hồ nghi, tựa hồ kỳ quái, vì cái gì Chu Văn có thể đến nơi đây.
Xem nét mặt của bọn hắn, Chu Văn biết, những người này khẳng định biết chuyện Ước Hàn dẫn người vây công bọn hắn.
- Chu Văn, ngươi mệnh lớn, vậy mà không có bị bọn Ước Hàn ngăn chặn.
Một thiếu niên mặc áo đen nhìn xm Chu Văn lạnh giọng nói.
- Vận khí của ta luôn tốt.
Chu Văn nói.
- Có điều vận khí của ngươi đến đây là hết, mục tiêu của ta là An Tĩnh, nếu nàng không đến.
- Nguyên bản ta khinh thường động thủ với những tên như ngươi, có điều nếu bọn ngu xuẩn Ước Hàn không thể ngăn chặn ngươi, ngươi lại chạy đến trước mặt ta, ta cũng không thể cho ngươi cứ như vậy hoàn chỉnh trở về, do đó cho ngươi một chút ký hiệu, để cho ngươi, sau khi trở về cho An Thiên Tá xem.
Thiếu niên mặt áo đen cao ngạo nói.
- Nói nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Muốn động thủ thì nhanh chút, đừng kéo dài, hại chúng ta tiếp thu Tiên Thiên Thánh Điện khảo nghiệm muộn.
Chu Văn thuận miệng nói.
Thiếu niên mặc áo đen không nói một lời, toàn thân bộc phát ra kinh khủng hắc diễm, một quyền hướng về Chu Văn đánh tới, giống như núi lửa phun trào.
Chu Văn không sử dụng Ba Tiêu phiến, chẳng qua đem Nguyên Khí quyết hoán đổi thành Cổ Hoàng kinh, dùng một cái Hôi Tẫn chưởng nghênh hướng thiếu niên mặc áo đen đấm.
Quyền chưởng tương giao, thiếu niên mặc áo đen chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng thống khổ như lửa đốt, há mồm oa một tiếng bắn ra một vũng lớn máu tươi, thân thể mềm mại dựa vào trên mặt đất, không nhúc nhích.
Nguyên bản mấy người trẻ tuổi đang cười cợt, trong lúc nhất thời nụ cười toàn bộ cứng ở trên mặt, lưng tóc thẳng lạnh.
Thực lực của thanh niên áo đen, bọn hắn rất rõ ràng, xét trong hậu đại Lục đại anh hùng cũng có chút danh tiếng, hoàn toàn không kém Ước Hàn, nhưng kết quả thật không thể tin được, hắn ngay cả một chưởng của Chu Văn cũng không đỡ được.
- Đây sẽ không phải là An Thiên Tá thứ hai chứ?
Trong lòng bọn họ có dự cảm vô cùng xấu.
ở giữa dãy núi, có một con Hồ điệp mỹ lệ khoan thai bay qua, trên lưng Hồ điệp có một người ngồi.
Hồ điệp đang phi hành, thì người kia lộ ra vẻ kinh ngạc, khiến cho Hồ điệp thay đổi hướng đi, rơi vào phía trên mỏm núi.
Phía trên ngọn núi kia có mười mấy người ở trên mặt đất, đang phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, đó là nhóm người Ước Hàn.
- Lan Thơ, ngươi rốt cuộc đã tới.
Ước Hàn thấy người trên lưng Hồ điệp, lập tức mừng rỡ, lớn tiếng kêu lên.
- Các ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Lan Thơ nhìn bọn người Ước Hàn, có chút kinh ngạc hỏi.
- Chúng ta bị Chu Văn phá nguyên khí hải, hắn còn cướp đi đồ đạc của chúng ta.
Ước Hàn cắn răng nghiến lợi nắm sự tình nói một lần, cuối cùng cầu khẩn nói:
- Trên người Chu Văn có Phối sủng mạnh mẽ tương trợ, chúng ta không phải đối thủ của hắn, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể giữ gìn tôn nghiêm của Lục đại anh hùng chúng ta, những người khác đều không phải là đối thủ của hắn.
- Cải tên Chu Văn này thật thú vị, có điều trước đó ta đã nói qua, ta đối với hắn không có hứng thú. Mà các ngươi tự mình đi gây sự trước, bị người ta phế đi, chỉ có thể trách các ngươi vô năng.
Lan Thơ nói xong, vỗ vỗ tọa hạ Hồ điệp, Hồ điệp lập tức bay lên không, rời đi mỏm núi.
Bọn người Ước Hàn ngẩn ngơ, không nghĩ tới Lan Thơ không để ý tới tình nghĩa giữa các gia tộc Lục đại anh hùng.