- Đầu Phối sủng này là Thiên Thần hạc, nó do cường giả cấp Sử thi Lục Cửu Vân gửi lại đây, đầu Thiên Thần hạc này có tốc độ cực nhanh, hơn nữa mệnh cách cùng mệnh hồn của nó đều rất không tồi…
Tần Tây Nguyên kéo tay Chu Văn, thân thiết giới thiệu Phối sủng dưới tầng hầm cho hắn.
Chu Văn thầm thấy kỳ quái, rõ ràng hắn tới mua Tốc độ kết tinh, Tần Tây Nguyên giới thiệu Phối sủng cho hắn làm gì?
Chu Văn mấy lần muốn mở miệng đính chính, lại không tìm thấy cơ hội xen mồm.
Phối sủng ở đây, lần trước Âu Dương Lam đã giới thiệu cho hắn một lần, nhưng Tần Tây Nguyên lại nhiệt tình như vậy, Chu Văn cũng chỉ có thể nhẫn nại lắng nghe.
Bất tri bất giác, hai người đã đi tới trước cửa phòng đầu Phối sủng bị xích kia, vừa vào phòng, Tần Tây Nguyên liền nói với Chu Văn:
- Chu Văn, hiện tại ngươi rất nguy hiểm đó có biết không.
- Tần lão gia tử, ngài có ý gì?
Chu Văn khó hiểu nhìn Tần Tây Nguyên.
Tần Tây Nguyên nhìn ra ngoài cửa, thấy An Sinh còn đang canh giữ lối vào, liền nhỏ giọng nói với Chu Văn:
- Người Lạc Dương chỉ biết tiểu Lam gả cho một người, thế nhưng không biết người đó là ai, nhiều lắm chỉ biết là họ Chu, càng không biết hắn có một con trai là Chu Văn.
- Vậy sao ngài biết ta?
Chu Văn nhìn Tần Tây Nguyên hỏi.
- Là Âu Dương nói cho ta, hắn nói hắn xem trọng ngươi, ngươi cũng rất ưu tú, nếu có khả năng, hắn hy vọng tương lai ngươi có thể nối nghiệp hắn.
Tần Tây Nguyên nói.
- Nối nghiệp?
Chu Văn mờ mịt nhìn Tần Tây Nguyên.
Tần Tây Nguyên cười khổ:
- Âu Dương làm việc đúng là cẩn thận, hắn xem trọng ngươi như thế, lại vẫn không nói gì cho ngươi sao?
- Lão hiệu trưởng có khích lệ ta có thiên phú, có điều cũng chỉ là thuận miệng nói, ta cũng không dám coi là thật.
Chu Văn dừng một chút, nhìn Tần Tây Nguyên hỏi:
- Tần lão gia tử, không phải lão hiệu trưởng làm công tác nghiên cứu lịch sử sao? Ta cũng không rõ về mặt này, sao có thể nối nghiệp hắn, không phải ngài nghe lầm chứ?
- Sẽ không sai đâu, Âu Dương đưa mật mã cho ngươi rồi chứ? Nhìn thấy khối kim loại bên kia không, ngươi nhập mật mã đó, đồ bên trong là thứ Âu Dương để lại cho ngươi, hẳn sẽ hỗ trợ ngươi rất nhiều.
Tần Tây Nguyên chỉ vào đầu Phối sủng tóc bạc.
Nơi hắn chỉ, chính là khối kim loại khắc hình mỏ neo, lần trước Chu Văn tới, đã thấy được các phím bên trên, cũng đoán là khóa mật mã, thế nhưng không nghĩ tới lại là thật.
- Tần lão gia tử, mật mã gì cơ?
Chu Văn thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt lại bất động thanh sắc, ra vẻ kinh ngạc hỏi.
- Âu Dương không đưa mật mã cho ngươi sao? Vậy không ổn, đồ trong đó là hắn để lại cho ngươi, nhưng không có mật mã thì không thể mở được, chỉ có thể chờ hắn trở lại.
Tần Tây Nguyên nhìn chằm chằm Chu Văn nói.
- Đồ lão hiệu trưởng để lại cho ta? Còn để ta nối nghiệp hắn, sao ta chưa từng nghe hắn nói qua? Chờ hắn trở về, ta phải hỏi lại cho rõ mới được.
Chu Văn nói.
- Âu Dương thực sự không nói gì với ngươi?
Tần Tây Nguyên kinh ngạc hỏi.
- Trước kia khi lão hiệu trưởng còn công tác ở trường Quy Đức, thường xuyên nói chuyện với ta, thế nhưng hắn chưa từng nói có để lại gì cho ta a? Hơn nữa, vừa rồi lão gia tử ngài nói ta nguy hiểm, rốt cục là chuyện thế nào?
Chu Văn nhìn Tần Tây Nguyên hỏi.
- Đồ mà Âu Dương để lại rất quan trọng, nếu để người khác biết nó ở trên người ngươi, đến lúc đó khẳng định sẽ gây bất lợi cho ngươi, ngươi phải cất cho tốt, đừng để bất luận kẻ nào nhìn được!
Tần Tây Nguyên nghiêm túc nói.
- Đó là thứ gì a?
Chu Văn nghi hoặc thực sự, hắn thực sự không biết lão hiệu trưởng có để lại gì cho hắn.
- Ngươi không biết gì hết, cũng coi như là chuyện tốt. Nếu Âu Dương đã không nói gì, vậy để hắn về rồi nói sau.
Tần Tây Nguyên thấy Chu Văn không giống giả bộ, liền không nói gì thêm, đưa Chu Văn rời khỏi phòng Phối sủng tóc bạc.
Lúc Tần Tây Nguyên đóng cửa, Chu Văn nhìn thoáng qua đầu Phối sủng tóc bạc kia, đối phương vẫn chẳng khác gì lần trước, tóc bạc thật dài che khuất khuôn mặt, khó thấy rõ tình huống bên trong thế nào, có điều Chu Văn có cảm giác, đằng sau mái tóc như thác kia, đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, lại còn đang cười với hắn.
Rời khỏi tầng ngầm, Tần Tây Nguyên sai người đưa một khối Tốc độ kết tinh như Chu Văn yêu cầu, còn giảm giá rất nhiều, cuối cùng Chu Văn thanh toán mười ba vạn tám, rốt cục thu được Tốc độ kết tinh hai mốt điểm.
Trên đường trở về, tâm tư Chu Văn cũng không chú ý tới viên kết tinh kia.
“Dãy số trên danh thiếp, thực sự là lão hiệu trưởng cho ta sao? Dãy số kia là để mở khối kim loại đó sao?”
Trong đầu Chu Văn có cả vạn cái nghi hoặc, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Cho nên vừa rồi nghe Tần Tây Nguyên nói, Chu Văn chỉ làm bộ không hiểu gì cả, thực tế hắn cũng không quá hiểu.
“Lão hiệu trưởng, chuyện này rốt cục là thế nào a?”
Chu Văn nghi hoặc.
…
Sau khi Chu Văn rời khỏi cửa hàng, Tần Tây Nguyên ngồi trong văn phòng của bản thân, mở máy tính click vào mấy video hình ảnh, không ngừng lặp lại quá trình trao đổi của hắn với Chu Văn.
Nhìn một hồi, Tần Tây Nguyên mới tự lẩm bẩm:
- Xem ra là ta nghĩ nhiều, tiểu tử này xác thực không biết chuyện, lão cáo già Âu Dương kia, rốt cục đem mật mã đó cho ai cơ chứ? Ngay cả con gái ruột cũng không nói, không phải lão ta muốn thứ đồ kia vĩnh viễn không thấy được mặt trời, cùng chôn với hắn chứ?
…
Trở lại ktx, Chu Văn mới lấy viên Tốc độ kết tinh kia ra, thử đưa nói vào trong game.
Trực tiếp hấp thu Thứ Nguyên kết tinh vượt cấp rất nguy hiểm, tuy rằng thân thể hắn đủ mạnh, nhưng hắn cũng không muốn mạo hiểm.
Hơn nữa hắn vẫn còn chút lo lắng, Truyền kỳ khẳng định có cực hạn, hiện hắn không biết cực hạn là bao nhiêu. Người bình thường đều là mười tám, hắn hiển nhiên phải cao hơn người thường, thế nhưng có đạt tới hai mốt điểm không, Chu Văn cũng không nắm chắc.
Thuận lợi thu Tốc độ kết tinh vào trong game, nhân vật tí hon chạm vào kết tinh, Tốc độ kết tinh lập tức hóa thành từng đạo hào quang, dung nhập vào cơ thể nhân vật tí hon, khiến Chu Văn cảm thấy như có một cỗ lực lượng dung nhập vào cơ bắp, khiến cơ bắp hắn càng lúc càng mạnh, thuộc tính tốc độ của nhân vật tí hon cũng nhanh chóng tăng lên, biến thành mười chín, không bao lâu lại đạt tới hai mươi.
Thế nhưng, thẳng đến khi khối Tốc độ kết tinh bị nhân vật tí hon hút khô, thuộc tính tốc độ của hắn cũng không thể tiếp tục gia tăng.
Chu Văn thầm thất vọng, biết chuyện mà hắn lo lắng nhất đã xảy ra, hạn mức cao nhất của hắn là hai mươi, căn bản không thể tăng lên tới hai mốt, trừ phi hắn tấn chức Sử thi, nếu không không thể học được Phi Tiên thuật.