Thời điểm trở lại ký túc xá, tâm tình Chu Văn có chút trầm trọng.
Tình huống hiện thực so với tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn, ngay cả quân đội đều chết trận bên ngoài Dị thứ nguyên lĩnh vực, nếu một số lượng lớn Dị thứ nguyên sinh vật lọt vào thành thị, Chu Văn không thể tưởng tượng, không biết còn bao người còn có thể sống sót.
Tuy biết việc nguy cơ sắp đến, nhưng hiện tại Chu Văn không thể làm được gì nhiều, điều duy nhất hắn có thể làm, là tăng cường thực lực lên hết mức có thể.
Nếu ngày đó đến, có lẽ hắn sẽ dùng lực lượng của chính mình, cứu những người quan trọng đối với bản thân hắn.
Nhìn thoáng qua linh dương ngủ trên ghế sô pha, từ lúc nó đi ra từ Lão Quân sơn đến bây giờ, gia hỏa này cả ngày ngoài ăn ngủ ra thì chả làm cái gì cả.
-Nếu Dị thứ nguyên sinh vật đều giống nó thì tốt biết mấy, chỉ cần ăn no là ngoan ngoãn.
Chu Văn cũng chỉ tưởng tượng như vậy, đây là chuyện không có khả năng xảy ra.
Nếu Dị thứ nguyên sinh vật không tìm nhân loại gây hấn, thì vưới bản tính tham lam của con người, hẳn cũng đi tìm chúng để lấy những thứ có giá trị trên người Dị thứ nguyên sinh vật.
Chu Văn điều khiển Nhân vật tí hon, không ngừng đi tìm các loại Sử thi sinh vật khiêu khích, hy vọng có thể tìm được một con có khả năng chém giết.
Trời không phụ lòng người, Nhân vật tí hon phải chết không biết bao nhiêu lần, mới đổi lại cho Chu Văn một tia hy vọng.
Đó là một loại Sử thi sinh vật trong Long Môn động, có điều đó không phải là Phi Thiên, mà là một con hổ trong Tân Dương động, thoạt nhìn trông bình thường vô hại, thế cho nên thời điểm Chu Văn mỗi một lần nhìn thấy nó, còn tưởng nó là một con hổ bình thường, cùng lắm là Phàm thai sinh vật.
Nhưng lúc lão hổ kia thực sự động lên, Chu Văn mới biết mình ngu người, Nhân vật tí hon không có sức hoàn thủ, bị lão hổ một ngụm nuốt xuống.
Tuy lần đầu tiên thảm bại, có điều so với các Sử thi sinh vật ở nơi đó còn thảm hơn nhiều, cho nên Chu Văn lại phải đi tìm mấy mấy con hạ cấp Sử thi sinh vật nếm thử nhiều lần.
Trong nhiều lần giao đấu cùng lão hổ, Chu Văn dần dần phát hiện lão hổ kia có một số thói quen và một ít nhược điểm, cho nên có thể cùng lão hổ kiên trì ngày càng lâu.
Trải qua không biết bao nhiêu lần tử vong cùng thực nghiệm lặp lại, Chu Văn cuối cùng phát hiện, nếu bản thân Chu Văn cộng thêm hai ba tên đủ cường đại, giết lão hổ này không phải việc khó.
Hắn đã nghiên cứu thành công kế hoạch tỉ mỉ, chỉ cần dựa theo kế hoạch hành sự, giết chết lão hổ tuyệt đối không phải việc khó.
Ba tên sư huynh của Chu Văn đều rất mạnh, bọn chúng lần trước đã giúp Chu Văn một lần, lại không lấy của Chu Văn chỗ tốt nào, Chu Văn không muốn tìm bọn họ nhờ vả hỗ trợ lần nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Văn gọi một cuộc điện thoại cho Lý Huyền, nói cho hắn kế hoạch hoang tưởng chém giết Sử thi sinh vật của hắn, nhờ Lý Huyền hỗ trợ hắn.
-Ta đi, ta tin tưởng ngươi, chuyện chém giết Sử thi sinh vật, ngươi phải để cho ta một phần trong đó.
Lý Huyền không do dự, trực tiếp đáp ứng luôn, loại tín nhiệm này không phải người bình thường có thể có.
Chu Văn không có nói thêm gì nhiều, chỉ bảo ngày mai Lý Huyền đến đây tập hợp, có nói nhiều cũng vô dụng, chỉ mong không làm cho mọi người thất vọng, buồn lòng.
Chu Văn lại suy nghĩ tiếp, lại đánh một cuộc điện thoại đến Phong Thu Nhạn, đao pháp Phong Thu Nhạn vừa nhanh lại đủ mạnh, không thua kém kiếm pháp của Chung Tử Nhã, cũng được coi là một trợ lực cường đại.
Chu Văn thuyết minh ý tưởng kế hoạch đi sát Sử thi sinh vật, hơn nữa nói cho Phong Thu Nhạn, vô luận tuôn ra thứ gì, hắn chỉ chỉ cần Thứ nguyên kết tinh tốc độ, đồ vật khác tuôn ra bọn họ tự phân.
Phong Thu Nhạn không do dự nói thẳng:
-Có thể chiến đấu cùng huấn luyện viên ngài, đó là cơ hội học tập phi thường tốt, ta không cần phân chia lợi lộc gì cả, chỉ cần cho ta tham gia là được.
Chu Văn nghe xong có điểm muốn khóc:
-Đồng học Phong Thu Nhạn thật tốt, thật là một cậu bé thiện lương, nếu trên thế giới đều toàn người thiện lương giống Phong Thu Nhạn, còn nơi nào trên trái đất này còn chiến tranh.
Theo kế hoạch của Chu Văn, có sự hỗ trợ của Lý Huyền cùng Phong Thu Nhạn, không có gì thay đổi hắn có thể chém giết đầu Sử thi lão hổ kia.
Có điều mưa gió thất thường, hay nói cách khác người tính không bằng trời tính, dù đây không phải lần đầu tiên Chu Văn đi chém giết Sử thi sinh vật, Chu Văn vẫn quyết định cẩn thận hơn.
Vì thế, Chu Văn điện một cuộc cho Hoàng Cực, đem những lời đối với Phong Thu Nhạn nói lại một lần cho hắn, hơn nữa nói cho Hoàng Cực, trừ bỏ Thứ nguyên kết tinh tốc độ, vô luận tuôn ra bất kỳ cái gì đều thuộc về hắn.
Chu Văn biết Hoàng Cực giống hắn, đều là quỷ nghèo, chỉ cần Hoàng Cực tin tưởng hắn, chắc chắn sẽ không cự tuyệt cơ hội kiếm tiền, bởi Sử thi sinh vật tuôn ra bất kỳ cái gì, cũng có thể bán với giá không tồi.
-Haiz! Nếu ngươi nói sớm hơn một ngày, ta khẳng định chắc chắn đi, nhưng hiện tại đã tới sân bay, lập tức phải lên phi cơ, không đi được.
Hoàng Cực nói.
-Lên máy bay? Ngươi muốn đi đâu?
Chu Văn nghi hoặc hỏi.
-Ta có chút việc muốn đi một chuyến đến Thánh địa Liên Bang, trong một đoạn thời gian này không trở về được, nếu ngươi không gấp, chờ ta khoảng mười ngày, ta sẽ trở về.
Hoàng Cực nói.
-Chờ ngươi về nói tiếp.
Chu Văn cúp điện thoại, lại lại suy nghĩ tiếp, đánh số Vương Lộc, hỏi Vương Lộc có hứng thú cùng đi săn giết Sử thi sinh vật hay không.
-Đương nhiên hứng thú rồi, chuyện thú vị như vậy, làm sao có thể thiếu ta được?
Vương Lộc cười tủm tỉm, thoạt nhìn thân thể Vương Lộc đã khôi phục hoàn toàn.
Trong lòng Chu Văn âm thầm nghĩ:
-Nếu Vương Lộc bị Tử Nhân Thụ biến thành trứng Phối sủng, không biết sẽ ra loại Phối sủng gì?
Sau khi gom đủ nhân số, sáng sớm hôm sau, Chu Văn gọi bọn Lý Huyền lại đây, giảng giải tỉ mỉ, kỹ càng kế hoạch của chính mình và yếu điểm cần chú ý.
-Lão Chu, ngươi muốn giết Sử thi sinh vật nào? Phi Thiên của Liên Hoa động hay là Kim Cương trong Vạn Phật động?
Lý Huyền cười hì hì hỏi.
-Những Sử thi sinh vật đó quá mạnh, tính nguy hiểm quá lớn, ta muốn giết Sử thi sinh vật lần này, chính là một đầu Sử thi lão hổ trong Tân Dương động.
Chu Văn nói.
Lý Huyền vừa nghe, sắc mặt trở nên cổ quái:
-Lão hổ theo lời ngươi nói, không phải có hoa văn bạch mao, trên trán có chữ thập quái dị trên đầu chứ?
-Đúng vậy.
Chu Văn nghi hoặc nhìn Lý Huyền, nghe ngữ khí của Lý Huyền, tựa như có vấn đề gì đó.
Lý Huyền cười khổ nói:
-Lão hổ kia thật là một con Sử thi sinh vật xếp vào loại yếu nhất, có điều nó tuôn ra đồ vật không kém, thậm chí còn có thể tuôn ra đồ hiếm, cho nên lão hổ trong Tân Dương động chính là động vật được bảo hộ, muốn giết nó phải có tư cách mới được.
-Như vậy lão hổ có thể tuôn ta đồ vật gì hiếm thấy?
Chu Văn có chút không quá tin tưởng.
Lý Huyền trừng hắn một cái nói:
-Câu chuyện xưa Phật Đà Uy Hổ, ngươi đã nghe chưa? Loại lão hổ này trong Tán Dương động này, nghe nói là hậu đại của con hổ trong truyền thuyết kia, bản thân chúng nó xác thực không mạnh, nhưng mệnh cách của chúng là loại độc nhất vô nhị, không ai không muốn.