Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 182: Phi thiên








- Các ngươi có chắc chăn giết được Phi Thiên?

Chu Văn đi phía sau họ hướng về Liên Hoa động.

-Không có.

Huệ Hải Phong đáp.

Khương Nghiên cùng Chung Tử Nhã không có trả lời, nhìn bộ dáng bọn họ thì biết, bọn họ cũng không chắc chắn.

-Các ngươi không nắm chắc một chút nào, lại đi giết Phi Thiên, việc này có mạo hiểm quá hay không?

Chu Văn không còn lời nào để nói nhìn ba người.

Huệ Hải Phong nói:

-Nếu xác định ăn chắc thì còn gì thú vị nữa? Không nắm chắc mới thú vị.

-Đây là cái lý luận gì.


Chu Văn càng thêm hết chỗ nói, đây là chuyện sinh tử, hắn không cho rằng đây là chuyện thú vị.

Chung Tử Nhã bĩu môi nói:

-Huệ Hải Phong tuy rằng nói không hoàn toàn đúng, có điều cũng không có sai, nếu như hoàn toàn nắm chắc làm được, thì chúng ta cũng không tới đây làm gì?

-Ngươi thì sao?

Chu Văn nhìn về phía Khương Nghiên.

-Đạo sư bảo ta đi trông chừng các ngươi, nên ta cũng chỉ có thể đi theo.

Khương Nghiên nhàn nhạt nói.

Chu Văn nhìn ba người, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, hắn càng ngày càng cảm giác, mấy tên học trò Vương Minh Uyên, không có một tên nào giống người bình thường.

Ban đầu, hắn còn cho rằng Huệ Hải Phong còn bình thường một chút, nhưng chuyện hôm nay đã thay đổi 180 độ nhận thức của hắn, trừ bỏ Chu Văn ra, nơi này không còn một tên bình thường nào cả.

-Lão sư là một người ôn hòa như vậy, sao lại có thể dạy ra một đám kỳ dị này.

Chu Văn trầm ngâm nghĩ không đi, không để ba tên kia đã đi xa.

-Cũng thế.

Chu Văn thở dài lắc đầu, đành phải đi theo.

Chu Văn không phải không có điểm tự tin, tuy trước kia không phải đối thủ của Phi Thiên, nhưng hiện tại thực lực của hắn đã tăng lên quá nhiều, tuy không đủ chống lại Sử thi Phi Thiên, nhưng bảo mệnh cũng có mấy phần nắm chắc.

Thời điểm ngày trước cày Liên Hoa động, thỉnh thoảng gặp Phi Thiên, chạy trốn cũng không khó lắm.

Nhanh chóng, bốn người tiến vào bên trong Liên Hoa động, liền gặp một con phi thiên hầu.

Thời điểm Chung Tử Nhã và Khương Nghiên không muốn động thủ, Huệ Hải Phong đẩy Chu Văn ra ngoài:

-Ngươi tĩnh dưỡng lâu như vậy, trước tiên nên hoạt động một chút làm nóng người, miễn gặp phải Phi Thiên, lại luống cuống.

-Có mỗi ngươi luống cuống thôi?

Chu Văn trong lòng chửi thầm, cũng nghênh hướng về phía phi thiên hầu.

Trong trò chơi, Chu Văn giết không biết bao nhiêu phi thiên hầu, đối với nhất cử nhất động của phi thiên hầu, hắn đều rõ trong lòng bàn tay, mắt thấy phi thiên hầu chụp tới cánh tay phải lao xuống, móng vuốt lập lòe làm người ta có chút sợ hãi. Chu Văn lại không hoảng hốt, trong nháy mắt phi thiên hầu tấn công, đột nhiên một bước nhảy ra, lao qua phi thiên hầu.


Phanh!

Chu Văn dùng một chưởng chụp lên gáy phi thiên hầu, phi thiên hầu kêu thảm thiết lập tức từ không trung lao xuống, không một tiếng động.

-Tốt.

Huệ Hải Phong không nhịn được khen.

Khương Nghiên có chút kinh ngạc, Chung Tử Nhã lại bĩu môi nói:

-Cũng được, chưởng pháp lão sư truyền thụ cuối cùng có chút tiến bộ, coi như không làm mất mặt lão sư.

Liên tục gặp phải mấy con phi thiên hầu, mấy tên kia không chịu ra tay, Chu Văn đành phải tự mình đi lên săn giết, đồng thời luyện tập Thất Tán Chưởng.

Chung Tử Nhã ở phía trước dẫn đường, xuyên qua mười mấy hang đá, đột nhiên nhìn thấy một sinh vật như tiên nữ, đang bay trên không trung bay vọt về hướng bọn họ.

Chu Văn liếc mắt nhìn ra, đó là Phi Thiên của Liên Hoa động, Sử thi sinh vật.

Nhưng khi nhìn kỹ, sắc mặt Chu Văn lại đại biến, hắn gặp qua không ít Phi Thiên, những Phi Thiên đó đều là người mặc y phục rực rỡ, trên vai có dải lụa quấn quanh.

Nhưng Phi Thiên này lại bất đồng, nàng một thân hắc y, trên người có dải lụa là màu trắng, so với những Phi Thiên Chu Văn từng gặp không giống.

-Không tốt, là Biến dị Phi Thiên.

Chung Tử Nhã có chút kinh ngạc, có điều hắn không có ý định chạy, móc ra khẩu súng, nhắm chính diện Phi Thiên, bắn liên tục ba phát đạn.

Viên đạn ngay lập tức lao tới trước mặt Phi Thiên, Phi Thiên không có làm động tác gì, dải lụa trắng như có sinh mệnh vờn quanh thân hình Phi Thiên bay múa, đem ba viên đạn cấp tốc bay ra.

Viên đạn làm từ Nguyên Kim, thế nhưng không có làm tổn thương mảy may dải lụa tí nào.

-Chạy!

Chung Tử Nhã thấy ba phát đạn không làm gì được, lập tức xoay người chạy, động tác sạch sẽ lưu loát liền mạch, không hề có chút ướt át bẩn thỉu.

Chu Văn vừa mới khởi bước, thấy Huệ Hải Phong và Khương Nghiên sao với hắn chạy nhanh hơn, như là cùng Chung Tử Nhã khởi bước, Chu Văn là tên chậm nhất.

Chung Tử Nhã là tên chạy đằng trước, cũng không thể lao ra khỏi hang động, lúc Chung Tử Nhã đang chuẩn bị thoát ra, tự dưng bốn phía đột nhiên biến thành đen nhánh, không thể nhìn thấy cái gì cả.

Chung Tử Nhã thả người nhảy, muốn dựa vào cảm giác, trong bóng tối lao ra khỏi hang đá.


Lúc Chung Tử Nhã nhảy ra, như lao vào vách sắt, chỉ nghe thấy phanh một tiếng, cả người Chung Tử Nhã bị chấn đảo, quăng ngã trở về, mặt mũi đầy máu me chảy xuống dưới.

Chu Văn không biết Huệ Hải Phong và Khương Nghiên có nhìn thấy được hay không, dù sao nhờ năng lực của Đế Thính, hắn có thấy được toàn bộ.

Phi Thiên đang ở trên bầu trời, sau lưng nó hiện lên một vòng Thái dương màu đen, thái dương màu đen kia tản ra quang mang màu đen, đem toàn bộ hang đá bao phủ lại, hình thành không gian hắc ám.

-Đó chính là Phi Thiên mệnh hồn sao?

Chu Văn cũng gặp qua Phi Thiên vài lần, như chưa lần nào gặp phải trường hợp các nàng dùng mệnh hồn, không biết đây có phải là Phi Thiên mệnh hồn, hay chỉ là của Biến dị Phi Thiên mệnh hồn hay không.

Chu Văn vừa định nhắc nhở Khương Nghiên và Huệ Hải Phong một chút, thì Biến dị Phi Thiên lệnh dải lụa trên người như ngọc giao long phá không tấn công, mục tiêu không phải ai khác là Chu Văn.

Chu Văn đang chuẩn bị nghênh chiến, đột nhiên thấy thân hình Khương Nghiên chợt lóe, chắn trước người hắn, đồng thời trong tay cầm một thanh kiếm thon dài.

Thanh kiếm kia có lưỡi kiếm mỏng, trong suốt như giấy nilon.

Kiếm trên tay Khương Nghiên, kéo lên một đạo kiếm mang màu tím, trảm chuẩn xác phía trên dải lụa, nhưng kiếm mang không thể chặt đứt dải lụa, ngược lại bị dải lụa cuốn mất thân kiếm.

Tay Phi Thiên kéo lại dải lụa trắng tinh buộc chặt thanh kiếm, kiếm trong tay Khương Nghiên lập tức răng rắc vài tiếc, cắt thành vài mảnh.

May mắn Khương Nghiên kịp thời quăng kiếm đi lui lại phía sau, mới không bị dải lụa làm bị thương.

Chung Tử Nhã từ trên mặt đất nhảy dựng lên, đôi tay nắm một tay thương một tay súng, nhắm chính diện Biến dị Phi Thiên mà bắn, đáng tiếc những viên đạn Nguyên Kim đều bị dải lụa trắng chắn xuống đất, không có tổn thương mảy may đến Phi Thiên.

-Sao lại xui xẻo như vậy?

Chu Văn biết nếu hôm nay không giết chết Biến dị Phi Thiên này, chỉ sợ tất cả đều khó thoát khỏi cái chết, lập tức không do dự, thừa dịp Phi Thiên ngăn cản đạn, triệu hồi Ba Tiêu phiến, đạp không dựng lên, nhằm vào Biến dị Phi Thiên.

Huệ Hải Phong và Khương Nghiên ở bên cạnh, tâm tư cũng giống nhau, nhắm về phía Biến dị Phi Thiên tấn công.