Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 18: Khô Cốt Tướng Quân




Nếu như Chu Văn không có điện thoại cùng các phó bản trong đó, hắn cũng sẽ không đi sâu vào cổ thành, làm như thế chẳng khác nào đem sinh mệnh ra đùa giỡn, không đến đường cùng, tuyệt không làm thế.

Thế nhưng giờ lại khác, hắn hoàn toàn có thể đi sâu vào trong phó bản, trước làm rõ tình hình của Cổ Hoàng thành, sau đó khi hắn tự tiến vào cổ thành bên ngoài, cũng có thể xe nhẹ đường quen, ít nguy hiểm hơn nhiều.

Không khác với tư liệu và địa đồ của trường học cho lắm, phụ cần cửa thành đều là một số Khô Cốt binh, đám Khô Cốt binh này cùng lắm chỉ mạnh hơn nam tử trưởng thành không tu luyện một chút, đối đầu với học sinh cấp ba có tu luyện, chỉ có nước chịu đòn, trừ khi tự tìm cái chết, xông vào trong cả đám Khô Cốt binh, bằng không cũng không có nguy hiểm quả lớn.

Chu Văn không cố kỵ nhiều như thế, điều khiển nhân vật tí hon cưỡi Phối sủng Đại Lực nghĩ biến dị vọt qua, coi như có phải đối mặt với mười mấy con Khô Cốt binh, Đại Lực nghĩ biến dị của hắn cũng có thể tùy ý oanh sát, căn bản còn không cần Chu Văn điều khiển nhân vật tí hon ra tay.

Rất nhanh, Chu Văn đã lao ra khỏi khu vực có trong địa đồ của trường học.

Trong tòa thành cổ này, đâu đâu cũng thấy những phiến đá cùng kiến trúc cổ lão, càng đi vào trong, kiến trúc lại càng thêm cổ lão.

Chu Văn chỉ dám đi theo dọc đường, không dám tiến vào trong khu vực kiến trúc trên phố. Trong tư liệu của trường học đã nói rõ, thậm chí còn nhắc đi nhắc lại, nói không được tùy tiện tiến vào các kiến trúc trong dị thứ nguyên Lĩnh vực, bởi rất nhiều kiến trúc có tương liên với vết nứt thứ nguyên, tiến vào trong đó, rất có thể sẽ bị lạc trong dị thứ nguyên.

Tỉ lệ rơi đồ của Khô Cốt binh thực sự quá thấp, Chu Văn đã giết chí ít hơn hai trăm bộ Khô Cốt binh, thế mà ngoại trừ Khô Cốt binh thứ nhất, số còn lại cả lông cũng không rụng một cây.

Thực ra, đối với tình huống như vậy hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm, lúc trước hắn đã từng nghe nói qua, bởi cấp độ của Khô Cốt binh quá thấp, rất khó có thể ngưng tụ Thứ Nguyên kết tinh.

Khô Cốt chưởng dù yếu, nhưng chân chính thu được Khô Cốt chưởng kết tinh lại không nhiều.

Trong lúc suy tư, đột nhiên thấy trên thạch nhai trước mắt, một đám Khô Cốt binh tới hai ba chục cùng tụ lại, đây là đám Khô Cốt binh đông nhất mà từ khi hắn vào đây gặp phải.

Đám Khô Cốt binh này khác với các đám lần trước, đám này cứ vậy mà vây quanh một bộ Khô Cốt tướng quân, Khô Cốt tướng quân cưỡi Khô Cốt mã, tay cầm Khô Cốt thương.

Bộ Khô Cốt tướng quân rõ ràng hùng tráng hơn Khô Cốt binh bình thường nhiều, ít nhất cũng phải cao hơn một cái đầu, mà xương cốt cũng đặc biệt cứng cáp, hơn nữa cũng không phải màu xám của xương khô, mà rõ ràng có một màu ngà voi sáng bóng.

Y giáp trên người nó rách rưỡi, thế nhưng trên lưng lại khoác một bộ áo choàng đỏ, mặc dù có chút cũ nát, thế nhưng vẫn hoàn chỉnh.

Cây Khô Cốt thương kia dài hơn hai mét, thân thương có chút gập gềnh, mũi thương lại sắc bén như gai, hơn nữa còn có rãnh xương, nếu bị cây Khô Cốt thương kia đâm lên người một cái, đoán chừng phải xuất hiện hiệu quả chảy máu không ngừng.

Khi Chu Văn thấy nó, nó cũng thấy Chu Văn cùng Đại Lực nghĩ biến dị, có điều nó cũng không lập tức lao tới như sinh vật dị thứ nguyên bình thường, vẫn ngồi nguyên trên bộ Khô côt mã, dường như đang khinh thường ra tay, mà đám Khô Cốt binh thì lại vọt lên như lang như hổ.

Đại Lực nghĩ biến dị vung vẩy hai vuốt, hai vuốt như hai thanh lưỡi hái tử thần, một vòng lướt qua liền chặt đứt thân thể Khô Cốt binh, trong chốc lát liền diệt gần mười bộ Khô Cốt.

Cuối cùng, gia hỏa cưỡi Khô Cốt mã cũng không nhịn được nữa, ngửa mặt gào thét, phát ra một tiếng quái khiếu rừng rợn, sau đó thúc ngựa đâm tới.

Tốc độ của Khô Cốt mã hơn xa Khô Cốt binh bình thường, thậm chí còn khiến Chu Văn có chút giật mình, tốc độ kia, so với biến dị Đại Lực nghĩ cùng nhân vật tí hon của hắn đều mạnh hơn nhiều, một đường cuồng phong vọt tới, vậy mà không chút kém hơn Ngân dực phi nghĩ.

Trong nháy mắt, Khô Cốt mã đã chạy tới trước mặt Đại Lực nghĩ biến dị, Chu Văn lệnh cho Đại Lực nghĩ quơ móng nghênh tiếp, mong dùng vuốt của Đại Lực nghĩ để khống chế chuôi thương, sau đó để nhân vật tí hon phi lên oanh kích Khô Cốt tướng quân.

Thế nhưng ai biết, Khô Cốt thương đột nhiên gia tốc, mũi thương lập tức trở nên mơ hồ, dường như biến mất trong tích rắc.

Chờ khi Chu Văn nhìn rõ, cốt thương đã đâm xuyên qua hai vuốt của Đại Lực nghĩ, đâm vào lồng ngực nhân vật tí hon.

Phốc!

Máu tươi phun tung tóa, nhân vật tí hon trực tiếp ngã xuống khỏi lưng Đại Lực nghĩ, màn hình cũng trực tiếp biến thành màu đen, hiển nhiên là một thương trí mạng.

- Mạnh như vậy sao?

Chu Văn thầm vui vẻ, có khó khăn thì mới có tính khiêu chiến, giây sát Khô Cốt binh bình thường thực sự không có ý nghĩa gì, cũng không thể bạo được đồ tốt.

Chuẩn bị lần nữa vào trò chơi, đã thấy Lý Huyền dẫn theo hai thanh niêm tầm tuổi đi tới.

Chu Văn chưa từng thấy qua hai thanh niên kia, thoạt nhìn cũng không thây giống học sinh trường Quy Đức, tám chín phần là cũng giống Lý Huyền, tới trường chỉ để đăng ký tên, kỳ thực cũng không thực sự đến trường.

- Chút nữa tiến vào cổ thành, ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần ở cạnh ta là được, còn lại cứ giao cho bọn hắn.

Lý Huyền cũng không thèm giới thiệu, chỉ tùy ý dặn dò hai câu.

- Được.

Chu Văn gật đầu đáp ứng, nếu có thể nhẹ nhõm thông qua khảo thí, hắn cũng không có ý định tranh đứng đầu sóng ngọn gió.

Thấy hai thanh niên kia đều không có ý bắt chuyện với hắn, Chu Văn cũng vui vẻ, tiếp tục đứng một bên chơi game.

Hai thanh niên kia liên mồm thảo luận chuyện khảo thí với Lý Huyền, liên thanh nói Lý Huyền cứ yên tâm, có bọn hắn, nhất định có thể giúp Lý Huyền thu được vị trí đệ nhất của Quy Đức phủ.

Nghe khẩu khí của bọn hắn, cái danh đệ nhất Quy Đức phủ, thực đơn giản như ăn cơm uống nước.

- Nói tới nói lui, chuyện này các ngươi nhất định phải làm tốt cho ta, không thể xuất hiện sai lầm, đệ nhất Quy Đức phủ là yêu cầu bắt buộc của ta.

Lý Huyền nói.

- Huyền ca, ngươi yên tâm, cái loại địa phương nhỏ như Quy Đức phủ này, còn có thể có cao thủ chân chính nào cơ chứ, đừng nói là ta cùng Giang Hạo cùng ra tay, coi như chỉ mình ta, cũng có thể đảm bảo Huyền ca thu được đệ nhất.

Từ Miên Đồ không thèm để ý.

Thấy Lý Huyền nhíu mày, Giang Hạo ở bên vội vàng nói:

- Huyền ca cứ yên tâm, chúng ta sẽ dùng toàn lực, cam đoan không xuất hiện sai lầm.

- Vậy thì tốt.

Lúc này Lý Huyền mới khẽ gật đầu.

Từ Miên Đồ còn muốn nói gì đó, đã thấy có người chạy tới.

Bốn người cùng quay đầu nhìn sang, thấy người tới là một mỹ nữ cao gầy, hai mắt không khỏi cùng sáng lên.

- Chu Văn, ngươi tìm được đội ngũ rồi, thực tốt quá.

Phương Nhược Tích tới trước mặt Chu Văn, có chút nhẹ nhõm nói.

Chu Văn cười một cái:

- Điều này còn phải cảm ơn Lý Huyền, nhờ phúc của hắn, ta mới có thể tham gia khảo thí được.

Phương Nhược Tích không biết Lý Huyền, càng không nhận ra Từ Miên Đồ cùng Giang Hạo, có điều Chu Văn có thể tham gia khảo thí, nội tâm nàng cũng có thể buông xuôi, vừa cười vừa nói:

- Vốn ta còn định tranh đệ nhất, có điều ngươi đã tham gia, xem ra thứ nhất này lại không có hy vọng.

Từ Miên Đồ nghe nàng nói mà có chút không vui, Phương Nhược Tích nói như vậy, tựa như bọn hắn tổ đội với Chu Văn là chiếm được tiện nghi lớn.

- Mỹ nữ, Chu Văn đi theo chúng ta rồi, ngươi cứ yên tâm đi, mặc dù ba vị trí đầu thì hắn không có hy vọng, thế nhưng đảm bảo hắn đạt tới đệ tứ thì vẫn có thể.

Từ Miên Đồ cười hì hì với Phương Nhược Tích.

- -------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân