Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 1337: Không phải chỉ có một an thiên tá








Lực lượng Nhân Hoàng có thể lợi dụng sinh cơ cường đại chữa trị cho thân thể, ngoại trừ không thể chữa trị cho bản thân hắn, vết thương trên người khác đều có thể chữa trị.

Nhưng nắm đấm Chu Văn đánh trên thân linh dương, cảm giác bên trong thân thể nó phảng phất như lò nung, sinh cơ tiến vào lập tức bị thôn phệ hết.

Cho tới bây giờ Chu Văn chưa gặp qua tình huống như vậy, tình huống hiện tại của linh dương vẫn chưa chuyển biến tốt, bởi sinh cơ trên người hắn tiêu hao quá nghiêm trọng, cho nên hào quang Nhân Hoàng càng ngày càng yếu.

Chu Văn không còn cách nào khác, đành phải đem Long Hổ Đan Tinh đút cho linh dương, sau đó tiếp tục dùng lực lượng Nhân Hoàng đánh trên thân nó.

Nhìn từng khỏa Đan Tinh như đường đậu đút vào trong miệng linh dương, Chu Văn đau lòng cơ hồ muốn rỉ máu, những Đan Tinh khác thì thôi đi, nhưng tỉ lệ rơi ra Long Hổ Đan Tinh lại quá thấp, hắn cày Đan Lô sơn lâu như vậy, chỉ cày ra một viên này, những Thần thoại cấp Đan Tinh khác giống như Long Hổ Đan Tinh cũng có mấy khỏa, tất cả đều đút cho linh dương.

Không biết đan dược có tác dụng, hay lực lượng Nhân Hoàng có hiệu quả, nhiệt độ kinh khủng trong thân thể của linh dương giảm xuống một chút.

Nguyên bản thân thể co giật, dần dần bình tĩnh lại.

- Đừng đánh nữa, chút sinh cơ này của ngươi, coi như hoàn toàn đánh vào thân thể ta cũng không tạo nên tác dụng lớn.

Linh dương khôi phục ý thức, giãy dụa bò dậy.

Chu Văn đánh mỏi nhừ tay, hào quang Nhân Hoàng trên người gần như không còn, chỉ có thể giải trừ hợp thể với Nhân Hoàng.

- Ngươi không sao chứ?

Chu Văn hỏi.

- Trở về trước rồi nói.


Linh dương quan sát bốn phía một chút, thấy vẫn tại phụ cận Tử Cấm Thành.

Tuy nói Tử Vi Tinh Quân chịu quy tắc Địa Cầu áp chế, hẳn không dám ra, có điều việc này không phải mười phần chắc chín, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Bởi thương tích trên người linh dương quá nặng, sinh cơ Chu Văn tiêu hao nhiều, cũng hơi mệt một chút, dứt khoát triệu hồi ra Thổ Hành thú, mang theo linh dương cùng độn thổ đi.

- Phóng Tiểu điểu ra.

Sau khi cách xa kinh đô, linh dương đột nhiên nói với Chu Văn.

Chu Văn đem Tiểu điểu và Nha Nhi từ bên trong Hỗn Độn châu phóng ra, Tiểu điểu nhìn thoáng qua linh dương, tự động rơi trên đỉnh đầu linh dương.

Chu Văn nhìn kỹ một hồi, phát hiện nhiệt độ trên thân linh dương đang chậm rãi giảm xuống mà tinh thần Tiểu điểu trở nên vô cùng phấn chấn, lông vũ sáng rõ hơn nhiều.

- Hóa ra Tiểu điểu có thể hấp thu nhiệt lượng trên thân linh dương, khó trách con hàng linh dương kia vẫn thích mang Tiểu điểu theo.

Chu Văn chợt hiểu ra.

- Lão Dương, vừa rồi ta nghe Tử Vi Tinh Quân nói, ngươi khôi phục nhân thân, chẳng lẽ nói trước kia ngươi có bộ dáng giống người?

Trong lòng Chu Văn hơi nghi vấn, thực sự không nhịn được.

Linh dương lười biếng nói:

- Không tính vậy.

- Không tính vậy có nghĩa là gì?

Chu Văn không lý giải được.

Nhưng linh dương lại không để ý tới hắn, ghé trên lưng Thổ Hành thú như ngủ thiếp đi.

Thấy linh dương không muốn nói, Chu Văn đành áp chế nghi vấn trong lòng, chuyên tâm khống chế Thổ Hành Thú đi đường.

- Hôm nay việc này thật kỳ quái, tấm linh phù kia không thể tự mình rơi xuống, dưới tình huống đó, Tử Vi Tinh Quân không có khả năng tự thoát khỏi.

Linh dương nhắm mắt lại, đột nhiên nói một câu.

Chu Văn gật đầu, nói:

- Ta biết, nhưng ta một mực chú ý, vẫn không phát hiện ra có sinh vật nào khác xuất hiện tại phụ cận.

Linh dương không nói gì nữa, tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không biết có ngủ hay không?

Nếu Chu Văn có thể quan sát được, sẽ phát hiện có một thiếu nữ tóc vàng đang đứng trên lưng Thổ Hành thú, mà đứng ngay sau lưng hắn, cách không đến một gang tay.

Thiếu nữ tóc vàng kia dĩ nhiên là Điềm Điềm, nàng vốn tưởng Tử Vi Tinh Quân có thể báo thù cho Á Na, nhưng ai biết bọn hắn vẫn có thể sống sót ra ngoaifl.

- Xem ra ta chỉ có thể tự mình báo thù cho Á Na.


Trong lòng Điềm Điềm nghĩ vậy, nhưng không lập tức ra tay.

Bởi Thổ Hành thú vẫn trong trạng thái độn thổ, nếu nàng đụng vào Chu Văn, biến thành Hoàng Kim, Thổ Hành thú là Phối sủng của hắn, tự nhiên chết đi.

Khi đó đám người Nha Nhi sẽ bị nhốt dưới mặt đất, Điềm Điềm sợ nàng bị thương.

- Chờ bọn hắn trở về mặt đất, động thủ lần nữa cũng không muộn.

Trong lòng Điềm Điềm nghĩ vậy, tiếp tục đứng ở nơi đó chờ đợi.

Từ sau khi lần trước Chu Văn giúp người Huệ Hải Phong lên bảng, đã có rất nhiều thế lực trong bóng tối liên hệ An gia, hi vọng Chu Văn có thể giúp bọn hắn lên bảng, hoặc muốn biết rõ ràng Chu Văn dùng năng lực gì né tránh Thiên Tai cấp đạn.

Theo bọn hắn nghĩ, Chu Văn là người An gia, không liên lạc được Chu Văn, liên hệ An Thiên Tá cũng được.

Nhưng An Thiên Tá căn bản không quản được Chu Văn, càng không thể đắc tội với các thế lực kia, chỉ có thể ứng xử khôn khéo, cái này khiến An Thiên Tá rất đau đầu.

- Đốc Quân, Thủ Hộ giả liên minh cũng phái người đến, mặc dù không nói rõ, có điều nghe ý của bọn hắn, nói chung muốn nghe ngóng xem Văn thiếu gia làm thế nào né tránh Thiên Tai cấp đạn.

A Sinh đẩy cửa tiến đến, thấy An Thiên Tá đang tựa lưng trên ghế, hai tay đang xoa bóp huyệt thái dương.

- Đốc Quân, ngài không sao chứ?

A Sinh vội vàng hỏi.

- Không có việc gì.

An Thiên Tá thả tay xuống, cau mày nói:

- Cái tên kia chỉ biết gây chuyện, luôn làm những chuyện tốn công không có kết quả, làm mà không cân nhắc hậu quả.

A Sinh nhỏ giọng thay Chu Văn giải thích nói:

- Đốc Quân, kỳ thật đây cũng không phải chuyện xấu, có Văn thiếu gia nổi danh như vậy, các thế lực lớn sẽ không tùy tiện đụng vào Lạc Dương ta, ngay cả người Thủ Hộ giả liên minh tới, lần này đều khách khí, thái độ tốt hơn nhiều so với trước kia.

- Mặt ngoài thái độ tốt có ích gì? Trong nội tâm đã sớm hận không thể giết chết hắn.

An Thiên Tá hừ lạnh nói:

A Sinh nghĩ thầm:

- Muốn nói người Thủ Hộ giả liên minh hận không thể giết chết, ngươi làm sao cũng xếp trên Văn thiếu gia đi, Văn thiếu gia vẫn chưa đắc tội với Thủ Hộ giả liên minh, riêng ngươi đã phá nổ Thông Thiên tháp của người ta, không phải ngươi vẫn sống tốt đấy sao?

A Sinh ngoài miệng tự nhiên không dám nói thế, chẳng qua nhỏ giọng nói:

- Đốc Quân nói đúng lắm, có điều dùng thực lực hiện tại của Văn thiếu gian, ngay cả Thiên Tai cấp đạn cũng không làm bị thương hắn, bọn hắn hẳn không dám tùy tiện xuống tay với Văn thiếu gia.

An Thiên Tá rõ ràng không thích đề tài này, không tiếp lời A Sinh, cầm lấy văn kiện trên bàn nhìn lại.

- Đốc Quân, tình huống Thánh địa bên kia, đã có một ít tin tức, theo chúng ta tìm hiểu, Thánh địa phái không ít Thánh đồ như Tiêu ra ngoài, bọn hắn đang tích cực liên hệ với các thế lực lớn, không biết muốn làm gì.


A Sinh nói.

- Bắt sống một tên trở về.

An Thiên Tá nói.

- Thử qua, có điều thất bại, sau khi Thánh đồ kia bị bắt, lựa chọn tự sát, căn bản không cho chúng ta cơ hội.

A Sinh khổ não nói.

- Có điều tra ra được, những Thánh đồ kia làm cách nào tiến vào Thánh địa hay không?

An Thiên Tá lại hỏi.

- Đã điều tra ra, bọn hắn đi bằng truyền tống trận, có điều nhân loại bình thường qua truyền tống trận kia, vẫn giống trước đây, có hạn chế đẳng cấp, Thần thoại cấp còn không qua được, đừng nói gì tới Khủng Cụ cấp. Thế nhưng những Thánh đồ kia không hề bị hạn chế, có thể tùy ý ra vào truyền tống trận.

A Sinh nói.

An Thiên Tá trầm ngâm một lát, đột nhiên nhìn A Sinh hỏi:

- Chuyện Thánh đồ kia tự sát, còn người nào biết hay không?

A Sinh nghe xong, lập tức giật mình:

- Đốc Quân, ngài không phải muốn ngụy trang thành Thánh đồ kia tiến vào Thánh địa chứ?

- Có thể thử một chút.

An Thiên Tá nói.

- Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm, mà ngài đi, Lạc Dương làm sao bây giờ?

A Sinh lập tức phản đối liên thanh.

- Lạc Dương không phải chỉ có một An Thiên Tá, không phải sao?

An Thiên Tá lạnh nhạt nói.