Đây cũng là lần đầu tiên Vương Thiền nghe nói, có người bảo Tai Ách chi thể của nàng tốt, Vương Thiền trợn to mắt nhìn Thái Âm nương nương, biểu tình tràn đầy sự chờ mong và sợ thất vọng.
- Nương nương, theo ngươi nói như vậy, Vương Thiền có được Tai Ách chi thể, chẳng phải rất lợi hại sao? Vậy sau này nàng có thể dựa vào thể chất này tấn thăng Thiên Tai cấp hoặc Mạt Thế cấp không?
Chu Văn thay Vương Thiền hỏi.
Ai biết Thái Âm nương nương lại trừng hắn một cái nói:
- Nghĩ cái gì đấy? Ta chỉ nói thuộc tính tai ách này rất trân quý, nhưng không nói người có thể Tai Ách chi thể nhất định sẽ rất mạnh, đừng nói Thiên Tai cấp, ngay cả Thần thoại cấp, nhân loại các ngươi cũng không thể…
Nói một nửa, Thái Âm nương nương nhìn Chu Văn liếc mắt một cái, đột nhiên dừng một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Nói như vậy, nhân loại không có khả năng tấn thăng Thần thoại, trừ phi mượn ngoại lực phụ trợ.
- Nói như vậy, thuộc tính may mắn, tai ách, đều là thuộc tính thập phần trân quý và đặc thù. Người có được thuộc tính này, tiềm năng so với người bình thường tốt hơn nhiều, nhưng cuối cùng có thể đi được bao xa, cần phải xem cá nhân tu hành thế nào.
Thái Âm nương nương giải thích nói.
Vương Thiền nghe Thái Âm nương nương nói như vậy, trên mặt lộ ra biểu tình đầy thất vọng.
Nếu cũng giống người thường, rất khó tấn thăng Thần thoại cấp, mà lực lượng do Tai Ách chi thể sẽ càng ngày càng mạnh, ảnh hưởng đến người xung quanh càng ngày càng lớn, nói cung thuộc tính này lợi hại cũng vô dụng.
- Nương nương, tuy thuộc tính tai ách rất mạnh, nhưng đối với người bên cạnh lại ảnh hưởng không tốt, ngài biện pháp gì giải quyết loại ảnh hưởng này không?
Chu Văn vội vàng hỏi.
- Hoàn toàn tiêu trừ gần như không thể, có điều muốn khống chế một chút, không tạo thành phiền toái quá lớn cũng không phải việc gì khó.
Thái Âm nương nương định liệu trước nói.
Chu Văn và Vương Thiền đều vui mừng quá đỗi, Vương Thiền trực tiếp quỳ xuống, định bái Thái Âm nương nương một bái, nhưng nàng còn chưa bái xuống, đã bị một cỗ lực lượng vô hình nâng lên.
- Ngươi đừng bái ta, ta còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.
Thái Âm nương nương nói với Chu Văn:
- Cầm Hoàng Kim táo của ngươi đi, tiểu cô nương này cứ giao cho ta đi.
Thái Âm nương nương giữ Vương Thiền lại.
- Vương Thiền, ngươi nguyện ý lưu lại sao?
Chu Văn vẫn trưng cầu ý kiến của Vương Thiền trước.
- Ta muốn ở lại.
Vương Thiền rất có chủ kiến.
Vương Thiền tự nguyện lưu lại, Chu Văn cũng không nói thêm gì nữa, hắn ở lại mặt trăng thêm một ngày, gần nhất xem Thái Âm nương nương rốt cuộc tính toán cải tạo Vương Thiền thế nào, thứ hai tiện thể xem Vô Địch Hạnh Vận Tinh rốt cuộc thế nào.
Lần nữa tiến vào trò chơi, Chu Văn đem tất cả Phối sủng may mắn bao gồm Vô Địch Hạnh Vận Tinh, thứ nào có thể mặc lên người cố gắng mặc, Phối sủng nào không mặc được vẫn triệu hoán ra cho thêm can đảm.
Lần nữa tháy được Kim Loại thủ vệ và Hoàng Kim chiến thần, giống trước đây, Chu Văn căn bản không nhúc nhích, Thiên y bay múa một chút có thể tránh đạn được.
Nhưng khi khảo nghiệm chân chính bắt đầu, tiếng súng Thiên Tai cấp đạn vang lên, trái tim Chu Văn đã khẩn trương sắp nhảy ra ngoài.
- Tránh thoát đi…
Chu Văn nhìn thấy Thiên y không gió tự động, mang theo thân thể Nhân vật tí hon né tránh Thiên Tai cấp đạn.
Nhưng thế thôi vẫn chưa chứng minh điều gì, lần trước chẳng né tránh được hai phát đạn sao, cuối cùng bị phát thứ ba đánh chết.
Một viên lại một viên, liên tục sáu viên đạn, toàn bộ đều đánh trượt, không có một viên đạn nào có thể bắn trúng thân thể của Nhân vật tí hon.
- Phát súng thứ bảy tất sát mấu chốt rốt cuộc tới… Rốt cuộc có thể né tránh hay không?
Trong lòng Chu Văn cũng vạn phần khẩn trương.
Phanh!
Tiếng súng lại vang lên, Chu Văn đã sử dụng toàn bộ thủ đoạn, vẫn không thể nhìn thấy rõ quỹ tích của viên đạn thứ bảy kia.
Có điều sau khi tiếng súng vang lên, Chu Văn lại nhìn thấy có một bạch sắc quang hoàn xuất hiện ngoài thân Nhân vật tí hon, như một cái vòng lắc eo bên ngoài Nhân vật tí hon, đại khái huyền phù trước ngực Nhân vật tí hon, ngược lại không thể chạm vào thân thể Nhân vật tí hon mảy may…
Chu Văn nhìn kỹ, tức khắc kinh hãi, thứ kia không phải quang hoàn gì, mà nó là phát đạn thứ bảy, lấy vận tốc ánh sáng không ngừng xoay tròn xung quanh Nhân vật tí hon, nhưng làm thế nào cũng không bắn trúng thân thể của Nhân vật tí hon.
- Đây là lực lượng của Vô Địch Hạnh Vận Tinh tăng phúc cho Thiên y sao?
Chu Văn vừa mừng vừa sợ.
Phát súng thứ bảy tất sát không giết người không rơi đạn, hiện tại phát súng thứ bảy kia vẫn còn lấy tốc độ ánh sáng phi hành, muốn tới gần thân thể của Nhân vật tí hon.
Nhưng mỗi lần viên đạn muốn tới gần Nhân vật tí hon, Thiên y lại phát huy tác dụng, viên đạn thứ bảy vẫn không bắn trúng chỉ có thể bay đuổi theo Nhân vật tí hon, cho nên thoạt nhìn nó mới giống một cái quang hoàn.
Phanh phanh!
Tiếng súng lại tiếp tục vang lên, kết quả vẫn không bắn trúng Nhân vật tí hon, viên đạn cứ đến lại bị Thiên y né tránh.
Chu Văn cũng không đi, cứ đứng nơi đó thí nghiệm, muốn biết mang theo Vô Địch Hạnh Vận Tinh và tất cả trang bị Phối sủng may mắn, rốt cuộc có thể tránh thoát bao nhiêu lần xạ kích, hiệu quả tránh né thế nào?
Kết quả càng khiến Chu Văn vui mừng, viên đạn thứ bảy lần thứ hai đánh xong, vẫn không thể đánh trúng Nhân vật tí hon có Thiên y bảo hộ, viên đạn thứ bảy vòng hai giống viên đạn thứ bảy vòng thứ nhất, quay xung quanh thân thể Nhân vật tí hon không ngừng phi hành, nói chung vẫn không làm bị thương Nhân vật tí hon.
Chu Văn một lần tiếp một lần không ngừng thí nghiệm, kết quả làm hắn rất kinh hỉ, liên tục sáu vòng đạn bắn ra, đến bây giờ vẫn chưa có một viên đạn nào có thể làm bị thương Nhân vật tí hon, hiện tại bên ngoài Nhân vật tí hon có sáu đạo quang hoàn.
Cái này khiến Chu Văn cũng hơi buồn bực, nhưng viên đạn tất sát đó vẫn luôn quay xung quanh hắn, muốn mạng hắn, nếu xuất hiện sai lần vậy khả năng không cách nào vãn hồi, nỗi lo lắng này thật sự quá nặng, ai cũng không biết giây tiếp theo những viên đạn kia có bắn vào thân thể Nhân vật tí hon không?
Có được năng lực né tránh cường đại như vậy muốn tới trước cửa Kim cung không phải viên khó, ngay cả một người bình thường cũng hoàn thành được nhiệm vụ.
Chỉ tiếc trong trò chơi, đến trước Kim cung cũng không có khen thưởng gì, Chu Văn tính tới nơi đó cũng vô dụng.
Thấy Vương Thiền trên mặt trăng cũng không chuyện gì đặc biệt làm, cũng không có gì nguy hiểm, Chu Văn đứng dậy trở về Địa Cầu.
Hiện tại hắn tin tưởng mười phần, hoàn toàn nắm chắc mang những người kia của Huệ Hải Phong lên bảng xếp hạng, cho nên không cần kéo dài thời gian nữa.
Sau khi trở lại Địa Cầu, Chu Văn trước tiên gửi tin nhắn cho Vương Lộc, bảo nàng không cần lo lắng Vương Thiền, hơn nữa chuyện Vương Thiền nói lại một lần. Nghe nói Vương Thiền không có việc gì, còn có khả năng ngăn lại lực lượng vận rủi trên người, Vương Lộc cũng vui mừng quá đỗi, còn dặn dò Chu Văn phải cận thận, chỗ nàng bên kia không có việc gì, để Chu Văn không cần lo lắng.
Lúc này Chu Văn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ đến việc khác.
- Nói chung phải kết thúc rồi!
Vận khí Chu Văn không tốt lắm, lần này hắn phải đi hết 72 giờ đồng hồ mới trở về Lạc Dương.