Chu Văn ngồi trong phòng, thử nghiệm tiến vào loại trạng thái kia.
Loại trạng thái kia có khả năng trực tiếp nghe được thanh âm nội tâm, thậm chí đem tiếng lòng chuyển hóa thành hình ảnh, chỉ cần có năng lực như vậy, có lẽ hắn có thể tìm được chân tướng chuyện này từ người Trương gia.
Nhưng không biết năng lực Đế Thính có thể đến trình độ đó không, hay do lực lượng bản thân Chu Văn không đủ phối hợp với Đế Thính, ngược lại hắn thử rất nhiều lần, kết quả đều không thể tiến vào trạng thái kia.
Có điều sau khi nghe được tiếng lòng, năng lực bắt thanh âm của Chu Văn lại mạnh hơn nhiều, hiện tại khoảng cách xa gần đối với Chu Văn mà nói, không còn là vấn đề, chỉ cần tìm đúng kênh, coi như khoảng cách xa, âm thanh nhỏ thế nào, cho dù thì thầm trên Kim tinh kia, Chu Văn ở trên Địa Cầu vẫn có thể nghe rõ ràng không thiếu một chữ.
Nếu con đường sử dụng tiếng lòng không thông, Chu Văn lại muốn thử một chút, có thể tìm được kênh thanh âm người Trương gia không, để nghe lén một ít thông tin từ họ.
Điều này hiển nhiên không phải một chuyện dễ dàng, thời điểm đối mặt, Chu Văn còn không cách nào bắt thanh âm chính xác, huống chi Trương gia có nhiều người như vậy, Chu Văn không biết chọn người nào, rất dễ dàng bỏ lỡ.
Không có cách, Chu Văn chỉ có thể chậm rãi thử, ngược lại hắn cũng muốn luyện tập khống chế thính lực, coi như đây là một hồi luyện tập đi.
Nghe nửa ngày, tình cờ thật sự nghe được thanh âm của người Trương gia, chẳng qua đông một câu tây một câu, thậm chí chỉ có mấy chữ, tóm lại vẫn chưa phát hiện được nội dung nào có ích.
Chu Văn chỉ có thể tiếp tục luyện tập, hắn phát hiện từ khi nghe được tiếng lòng của Trương Ngọc Trí, hắn chưởng khống đối với tin tức âm thanh càng ngày càng mạnh, tiến bộ vô cùng nhanh.
- Ngọc Trí, nghỉ ngơi chưa?
Bên ngoài lầu nhỏ, Trương gia Đại bá ho nhẹ một tiếng nói.
- Đại bá, có chuyện gì không?
Trương Ngọc Trí mở cửa phòng ra, nhìn Trương gia Đại bá nghi ngờ hỏi.
- Cũng không có việc gì, trong lòng khó chịu, muốn tâm sự với ngươi.
Trương gia Đại bá nói.
- Đại bá, ngài ngồi, ta rót cho ngài chén trà.
Trương Ngọc Trí nói xong, đã chuẩn bị đi cầm ấm trà.
- Không cần không cần, ta tự mình tới là được.
Trương gia Đại bá cầm ấm trà trước, rót một ly cho mình, có điều không uống.
Để bình trà xuống, Trương gia Đại bá thở dài nói:
- Ngọc Trí, thật sự làm khổ ngươi. Nếu có biện pháp khác, chúng ta sẽ không đáp ứng điều kiện của vị kia, Nếu như có thể, ta tình nguyện thay thế ngươi, ngược lại ta đã già, không còn dùng được, ngươi còn trẻ, lại thiên phú dị bẩm, về sau Trương gia còn trông cậy vào ngươi đây.
- Đại bá, ngài không cần nói, đây là mệnh của ta, ta nhận mệnh, nàng muốn ta, ta sẽ không liên lụy người trong nhà.
Trương Ngọc Trí cúi đầu nói.
- Nói cái gì liên lụy không liên lụy, chúng ta là người một nhà.
Trương gia Đại bá nói:
- Ta chỉ hận bản thân phế vật, không thay thế được ngươi, cũng không cứu vớt được Trương gia. Ngọc Trí, ngươi có gì cần, cứ việc nói cho Đại bá, coi như liều mạng già này, Đại bá nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành!
- Cảm ơn Đại bá, hiện tại ta rất tốt, không cần cái gì khác.
Trương Ngọc Trí lắc đầu nói.
- Không có việc gì, lúc nào nghĩ đến, cứ nói cho Đại ba một tiếng.
Trương gia Đại bá dừng một chút, có chút kích động nói:
- Ngọc Trí, ngươi cũng biết, chuyện lần này quen hệ đến sinh tử tồn vong của tộc ta, đối không thể có bất kỳ sơ sót gì, chúng ta những lão gia hỏa này cũng thôi đi, Xuân Thu bọn hắn nếu xảy ra điều gì không hay, ta làm thế nào giao phó với liệt tổ liệt tông, có mặt mũi nào đi gặp tổ đại sư…
- Đại bá, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Trương Ngọc Trí nghe tên của Trương Xuân Thu, không khỏi nhíu mày hỏi.
…………
- Ngươi còn ở nơi này làm gì?
Sáng sớm hôm sau, Chu Văn vừa mới mở cửa phòng, đã thấy Trương Ngọc Trí đứng ở ngoài cửa, cũng không biết đến đây từ lúc nào.
- Cái gì?
Chu Văn nghi ngờ nhìn Trương Ngọc Trí, gương mặt mờ mịt hỏi.
- Ta đã bảo ngươi đi, không phải ở chỗ này làm phiền ta, tại sao ngươi lại không hiểu tiếng người?
Trương Ngọc Trí còn nói thêm.
Chu Văn đảo đảo tai mình động, hơi bắt đắc dĩ nói:
- Thính lực của ta càng ngày càng kém, ngươi nói cái gì?
Trương Ngọc Trí không nói chuyện nữa, kéo tay Chu Văn ra ngoài, thoạt nhìn muốn mạnh mẽ kéo Chu Văn ra khỏi Trương gia.
Chu Văn thấy Trương Ngọc Trí làm vậy, giả câm vờ điếc cũng vô dụng, cũng không thể hất tay Trương Ngọc Trí ra, càng không thể ngồi ì ở đây, loại chuyện mặt dày này, hắn còn không làm được.
Thời điểm Chu Văn đang suy tư nên làm thế nào, đột nhiên phát hiện thanh âm bốn phía đang dần dần biến mất, để hắn tiến vào trạng thái nghe tiếng lòng trước đó.
- Ta biết, ta biết lần trước không phải ảo giác, lực lượng của Đế Thính thật sự có thể nghe tiếng lòng.
Trong lòng Chu Văn vui vẻ, vội vàng nghiêng tai lắng nghe, hắn muốn biết lần này hắn có thể nghe được cái gì.
Lần này Chu Văn không cảm giác Trương Ngọc Trí biến thành tiểu nữ hài, nàng vẫn mang bộ dáng này, chẳng qua Chu Văn lại nghe được hai thanh âm phát ra từ nàng.
Một thanh âm từ trong miệng nàng phát ra, Chu Văn nghe được, tuy nhiên lại không cách nào nhớ được.
Một thanh âm khác cũng phát ra từ nàng, bắt đầu còn rất yếu, sau này nghe càng ngày càng rõ ràng.
- Chu Văn, đi thôi, vĩnh viễn không nên quay lại, lưu lại chỉ hại ngươi, ta không muốn lại hại chết bằng hữu ta… Ta không xứng làm bằng hữu của ngươi…
Chu Văn nghe càng ngày càng rõ ràng, vẻ mặt cũng trở nên càng ngày càng cổ quái.
- Mau đi trở về đi, không cần hồ nháo.
Trương Ngọc Trí kéo Chu Văn ra ngoài cửa, cắn răng, nói xong trực tiếp xoay người lại, để thủ vệ Trương gia đóng cửa lại.
Chu Văn nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, quay người rời khỏi Trương gia.
Người Trương gia nhìn thấy Chu Văn rời đi thật, lúc này rất nhiều người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn hắn không sợ Chu Văn, tuy nhiên lại sợ Chu Văn ảnh hưởng chuyện của bọn hắn.
Trương Xuân Thu đứng bên cạnh một tòa thạch đình, nhìn Trương Ngọc Trí đờ đẫn ngồi trong hoa viên, không khỏi thở dài một hơi.
Hai ngày sau, rất nhiều người Trương gia đều khẩn trương, không ngừng có người rời đi Trương phủ, đi đến Ma mộ.
Đến buổi trưa, có một chiếc xe từ Trương gia đẩy tới.
Nói đẩy ra, không phải bởi chiếc xe kia đã hết dầu, mà bởi nó căn bản là một thùng xe gỗ.
Kiểu sáng xe gỗ rất cổ quái, ngay cả trục xe và bánh xe cũng được làm từ gỗ, mà phía trên xe, có vài trắng như rèm che lại thùng xe, không nhìn thấy trên xe kéo cái gì.
Nếu có thể khả năng xuyên thấu nhìn qua vải, có thể nhìn thấy bên trong là một quan tài hắc mộc lớn, trên mặt quan tài kia còn dán rất nhiều trương phù.
Dưới sự bảo hộ của người Trương gia, chiếc xe chở quan tài kia được đẩy về vị trí Ma mộ.