Ánh sáng bên trong thật sự quá mạnh, thế nhưng sau khi Đế Thính đi vào, ánh sáng bên trong lại kịch liệt yếu bớt.
Không mất một lúc, kim quang trong kén mờ dần đi, ngược lại kim quang trên người Đế Thính càng ngày càng mãnh liệt.
Dưới Đại Phạm Thiên cường hóa, ánh mắt của Chu Văn có thể xuyên thấu kim quang, thấy rõ ràng tình huống bên trong một chút.
Bên trong kim quang kia, Chu Văn xác thực nhìn thấy đồ vật, nhưng không phải Thủ Hộ giả trong tưởng tượng, Chu Văn chỉ nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắt tinh thể màu vàng.
Kim quang bên trong thạch kén kia, nguồn gốc bắt nguồn từ nhãn cầu vàng óng kia.
Bản thân đôi mắt càng tinh khiết khiến lòng người rét lạnh, phảng phất đây là đồ vật thánh khiết nhất thế gian.
Thời điểm Chu Văn nhìn chăm chú đôi mắt kia, ánh mắt kia lại nhúc nhích một chút, phảng phất cảm ứng được ánh mắt của Chu Văn, mắt vàng bên trong chuyển động, lại nhìn về phía Chu Văn.
Chẳng qua bị nhìn thoáng qua, Chu Văn cảm giác quần áo trên thân bị lột sạch, tựa như cởi trần đứng một chỗ để người quan sát vẽ tranh, theo bản năng giơ tay lên, che lại chỗ kín trên cơ thể mình.
Rống!
Đế Thính gào thét như sấm, kim quang trên thân nở rộ, duỗi ra móng vuốt chộp tới đôi mắt màu vàng kia.
Chẳng qua ánh sáng gần con mắt kia, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, móng vuốt Đế Thính cách con mắt càng gần, tốc độ tiến lên càng chậm.
Thời điểm cách con mắt kia còn gần một thước, móng vuốt đã không thể nào tiến thêm nửa phần.
Răng rắc!
Vòng tai thứ năm trên lỗ tai của Đế Thính phá toái, móng vuốt tiếp tục tiến vào trước, nhưng chỉ vẻn vẹn tiến lên mười mấy centimet, tốc độ chậm lại, mãi cho đến cuối cùng vẫn không cách nào tiến thêm.
Cuối cùng, vòng tai cuối cùng trên tai Đế Thính cũng phá toái, hóa thành kim quang bay ra.
Chu Văn thấy Đế Thính phá toái sáu vòng tai, thân hình không tiếp tục Cự Đại hóa nữa, ngược lại rút nhỏ lại không ít, kim mao trên người phóng thích ra kim quang sáng chói tinh khiết, cơ hồ ngưng thực ngưng chất, đơn giản như siêu Xayda biến hình.
Bộ dáng hiện tại của Đế Thính chỉ cao hơn Chu Văn nửa cái đầu, móng tay như dao găm kim tinh, phá mở kim quang trước tròng mắt, mạnh mẽ xỏ xuyên qua con mắt kia.
Theo Hoàng Kim nhãn bị đâm xuyên, kim quang bên trong thạch kén phảng phất mất nơi dựa vào, Đế Thính nhẹ nhàng khẽ hút, giống như trường giang cuồn cuộn, tuôn về phía mũi nó.
Có điều lần này Đế Thính không tận lực hút kim quang kia, mà nó chẳng qua ngửi mùi vị con mắt kia.
Ngón tay của Đế Thính chộp lấy Hoàng Kim nhãn, đặt trước chóp mũi hút, cực kỳ giống mấy ông già đang hút thuốc lào.
Sau đó Chu Văn thấy, Đế Thính há miệng cho Hoàng Kim nhãn vào miệng, nhai mấy lần, sau đó nuốt vào bụng.
Sau đó miệng há ra, điên cuồng hút kim quang bên trong thạch kén, trong nháy mắt đem toàn bộ kim quang hút sạch sẽ, kim quang trên người nó cũng đạt tới đỉnh phong, kim quang mãnh liệt khiến Chu Văn không thể nhìn thấy hình dạng của nó.
Chẳng qua trong lúc mơ hồ, hắn có khả năng cảm giác được liên hệ giữa mình và Đế Thính, lần này Đế Thính cũng không hoàn toàn mất khống chế, còn duy trì một tia liên hệ có như không.
Răng rắc! Răng rắc!
Khi Hoàng Kim nhãn và kim quang bị Đế Thính nuốt, thạch khí chứa thạch kén xuất hiện từng vết rạn.
Không chỉ thạch khí, xiềng xích tương liên với thạch khí, còn có vòng cổ trên người bốn Cự Viên và xiềng xích dưới chân chúng, bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Rống!
Bốn Cự Viên kia hưng phấn kêu lên gào thét, tám móng vuốt đột nhiên dùng sức, thạch khí đã có vết rạn đan xen, tự nhiên nứt toát ra, xiềng xích trên người chúng cũng từng khúc từng khúc đứt.
Biển cả và toàn bộ không gian dưới mắt đất đều bị lực lượng của bọn nó ảnh hưởng, nước biển chảy ngược, thạch khung vỡ vụn, trên bầu trời từng đạo ánh nắng bắn vào, phảng phất phá vỡ vách ngăn giữa nhân gian và địa ngục, để ánh nắng soi sáng địa ngục.
Bốn Cự Viên kia, trên thân bạo phát ra khí tức khủng bố, Chu Văn chưa từng cảm thụ khí tức đáng sợ như vậy.
- Lực lượng này. . . Lực lượng này. . . Không phải Thiên Tai cấp?
Bên trong khí tức kinh khủng kia, thân thể Chu Văn không tự chủ được run lẩy bẩy.
Không phải trong lòng Chu Văn sợ hãi, nước đã đến chân, Chu Văn ngược lại không sợ, bởi vì sợ cũng vô dụng, hiện tại đầu óc nhanh chóng chuyển động, chỉ muốn tìm cách sống sót.
Loại run rẩy kia là bản năng của sinh mệnh, thời điểm đối mắt với tai họa không cách nào kháng cự, thân thể theo bản năng sợ hãi, đó là sự vô lực và vô vọng khiến thân thể co rút.
Không do dự, Chu Văn trực tiếp sử dụng truyền tống tinh tế, trực tiếp đi tới Kim tinh.
Bởi mất mai rùa và thạch khí trấn áp, đã không còn giới hạn, lực lượng Điểm Vũ Trụ của Chu Văn phát huy tác dụng, khiến hắn đi thẳng tới Kim tinh.
Nhưng không đợi Chu Văn đứng vững, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng kêu to không ổn, vội vàng vận chuyển cách loại sức mạnh, hi vọng có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.
Tiếp theo trong nháy mắt, thân hình Chu Văn lại xuất hiện trong tay cự trảo của Hôi Mao Viên Hầu kia, lúc này khí thế trên người nó vô cùng kinh khủng.
Một đôi tay của nó như hai đoạn Thiết Tháp to lớn, phảng phất chỉ cần nó nguyện ý, một trảo có thể bóp nát đại địa sao trời.
- Cầm nhật nguyệt, co lại Thiên Sơn, di tinh hoán đẩu. . . Cái tên này là Thông Tí viên hầu. . . Chẳng lẽ bốn đầu Cự Viên này thật sự là Hỗn Thế Tứ Hầu?
Chu Văn run sợ kinh hãi, có thể trực tiếp bắt hắn từ Kim tinh trở về, hơn nữa là tồn tại có bộ dáng giống Viên Hầu, Chu Văn chỉ có thể nghĩ đến Thông Tí viên hầu kia.
Thông Tí viên hầu hư hư thực thực, dùng móng tay bắt thân thể Chu Văn, Chu Văn mặc Tù Long khôi giáp trên người bật chế độ Phòng Ngự Tuyệt Đối, vẫn bị lực lượng của nó bóp nghẹt, quy văn nứt thành bốn mảnh, biến hình nghiêm trọng.
Ngay cả thân thể của Chu Văn, cơ hồ sắp bị bóp dẹp, lồng ngực sụp lún, máu tươi trong miệng cuồng phún.
Nhưng thoạt nhìn Thông Tí viên hầu tựa hồ còn chưa thèm dùng sức, chẳng qua tùy ý bắt chẹn lấy Chu Văn mà thôi.
- Mẹ ngươi!
Chu Văn mắng to một tiếng, bỗng nhiên lực bộc phát lượng, rút ra Lục Tiên Kiếm, chém về phía mặt Hôi Mao Viên Hầu.
Coong!
Lục Tiên Kiếm chém tới một nửa, như ngừng lại trên không, Thông Tí viên hầu lại dùng móng vuốt khác, nắm lấy lưỡi kiếm Lục Tiên kiếm, Lục Tiên kiếm lại không cách nào hạ xuống nửa phần.
Hư ảnh lóe lên, Ma Anh và Ba Tiêu Tiên tự động từ trên người Chu Văn vọt ra, Ba Tiêu Tiên cầm Ba Tiêu phiến, đánh ra Hỗn Độn phong về phía Thông Tí viên hầu.
Ma kiếm trong tay Ma Anh cũng biến mất không thấy gì nữa, quỷ dị xuất hiện bên tai Thông Tí viên hầu, đâm về phía tai của nó.
Nhưng Hỗn Độn phong có được Tam Giới Đệ Nhất Phong gia trì, chỉ khiến lông tóc Thông Tí viên hầu dựng thẳng lên, không thể đả thương nó chút nào, càng không để nó lui lại một bước.
Trong tích tắc Ma kiếm sắp đâm vào lỗ tai nó, đột nhiên trên không trung mất kiểm soát, ệch khỏi quỹ đạo rồi, trong tích tắc biến mất không thấy gì nữa, chờ thời điểm xuất hiện lại, đã đến bên trong bàn tay của Thông Tí viên hầu.
Thông Tí viên hầu căn bản không để ý tất cả những thứ này vào mắt, nó cầm thân thể Chu Văn lên, muốn ném vào miệng.